GẶP LẠI

GẶP LẠI
(Nguyễn Ngọc Tư)

Ở công ty, ai cũng nói quan hệ của phó giám đốc Hoàng và Tú không bình thường. Ngay hôm đầu Tú vào xin việc đã không bình thường rồi, hôm đó, thay vì bắt tay xã giao bặt thiệp như mọi người khác, Hoàng câu lấy hai vai Tú, lúc lắc rồi bất chợt ôm chầm, ngậm ngùi :
- Lâu quá rồi tụi mình không gặp nhau. Lâu quá, lâu lắm rồi, Tú ha ?
Tú cứ đứng đực ra, xấu hổ có mặc cảm có, nhưng trên hết là nỗi mừng rỡ, con đường vào công ty xuất nhập khẩu Ba Chấm Sao của anh hình như đã mở ra. Vì có Hoàng là bạn cũ.

Là vì, ngày xưa, có một thời Hoàng yêu Tú lắm. Hoàng nói thật lòng, “ mình thích anh từ ngày đầu tiên anh vô lớp A19 này, thích thiệt đó, mình cảm thấy đang yêu anh”. Tú hơi ngỡ ngàng, thêm vào một chút sợ hãi vì cái vẻ thẳng thắn đến dạn dĩ quá mức của Hoàng, anh bảo “ Tôi… à, tôi chưa biết nhiều về Hoàng mà, phải không ?” Hoàng cười “ Mình sẽ cho anh thiệt nhiều cơ hội để tìm hiểu mình thêm.”

Hồi còn trẻ, Hoàng thon thả xinh đẹp chứ không phốp pháp như bây giờ. Tóc Hoàng cắt ngắn, một bên úp vào một bên vểnh ra xem rất nghịch ngợm và năng động. Da Hoàng không trắng nhưng mịn màng, tuyệt không nổi một hạt mụn nào. Lúc nào Hoàng cũng cuời, cũng vui vẻ và tự tin. Mà, Hoàng tự tin cũng phải, ở tỉnh lẻ này, chỉ có mỗi một trường Sư phạm, ở trường chỉ mỗi mình Hoàng làm Bí thư chi đoàn, không oai sao được. Đám nam sinh viên ít nhiều vây quanh Hoàng, Hoàng cười “ Mình đang chờ một người”, hỏi ai Hoàng bảo “ Tú A19”

Giữ lời hứa ngày trước, Hoàng cho Tú thiệt nhiều cơ hội. Hoàng nấu chè đãi Tú, Hoàng nấu rất ngon, lại nhiều loại, lúc thì chè bưởi, chè đậu đen, đậu trắng, chè bột khoai… ( chứng tỏ Hoàng khéo tay chứ còn gì nữa). Hoàng mời Tú sang phòng chơi, phòng Hoàng ít đồ đạc, sạch sẽ, ngăn nắp. Chủ nhật, Hoàng rủ Tú về quê mình chơi. Ba má Hoàng hiền lành. Ngay bên sông nhà Hoàng là nhà thờ Cái Cấm, cảnh buồn, buồn mà đẹp. Tất nhiên, mời Tú đi đâu, làm gì, cũng có một nhóm bạn đi cùng, ăn cùng. Hoàng cũng đối xử mọi người như nhau, chỉ có ánh mắt Hoàng khi nhìn về Tú là khác, nó đầy ắp hi vọng, nó da diết đợi chờ.
Bây giờ nghĩ lại không hiểu sao hồi đó Tú bỏ qua nhiều cơ hội mà Hoàng dành cho đến vậy. Đi với Hoàng, Tú luôn luôn lúcnào cũng cảm thấy bóng Hoàng lớn hơn bóng mình, Hoàng giỏi giang hơn mình. Khó gì Hoàng xoay cũng được, nhọc gì Hoàng cũng có cách vượt qua. Tú có cảm giác, bên Hoàng, Tú làm con trai chi cho cực. Vươn lên, qua mặt thì không đủ sức. Anh tìm mọi cách để từ chối Hoàng, khi thì nói bận học, lúc thì cáo bệnh. Hoàng biết bụng Tú, có lúc trách “ Chắc Tú không thích mình, phải không ?” . Tú cười cười, lãng đi.
Rồi Tú có người yêu, một cô nàng bán quán cơm hiền hậu, bình thường tới mức tầm thường, nhưng có thể che chở được. Hoàng buồn lắm, nhưng không lấy nước mắt níu lại, chỉ nghèn nghẹn nói “ Mình không sao đâu, mai mốt rồi cũng quên thôi mà”.
**
Mười sáu năm, gặp laị nhau, sau cái ôm chầm mừng mừng tủi tủi, Tú chắc mẩm là Hoàng đã không giận nữa và vẫn còn thương mình. Hoàng hỏi hoàn cảnh, Tú kể, Tú bỏ nghề giáo lâu rồi, nghèo quá mà. Mười sáu năm, Tú thay đổi tới bốn cơ quan, cơ quan cuối cùng, Tú tưởng đã yên vị với cái ghế phó phòng tổ chức. Đùng một cái, chủ trương giảm biên chế, Tú cứ đủng đa đủng đỉnh nghĩ còn lâu mới đến việc mình. Vậy mà…
- Anh y như con cá mắc cạn, không gặp thời. Tú chắc lưỡi, chắc cái số mình vậy, buồn lắm Hoàng à.
Hoàng cười, chỗ mình còn trống một chân trưởng phòng tiếp thị, người cũ vừa mới về hưu. Tú như mở cờ trong bụng, tưởng mình như đang nằm mơ ban ngày. Hoàng dặn thêm, “ Nhưng công ty có quy tắc của công ty, anh phải thử việc cái đã”. Thấy mặt Tú trở nên căng thẳng, Hoàng cười xoà “ Anh đừng lo lắng lắm nghen”. Trong giọng nói của Hoàng chứa đầy sự hào sảng của người thành đạt. Khi Hoàng quay đi, bấm điện thoại gọi nhân viên mang nước uống vào, Tú hỏi :
- Hoàng sống thế nào ?
- Một mình. Chờ người ta tới…
Hoàng cười. Tú ngạc nhiên về khoản này, nghĩ, cô vốn giỏi giang, năng động, tháo vát vậy mà không thằng nào dám nhào vô, dại thiệt. Coi lại, tâm tính Hoàng chẳng thay đổi gì mấy, tâm tính vậy mà tình yêu có thay đổi không ta ?
Muốn biết thì phải thử. Tú biểu vợ sao một ít trà dứa mang vào biếu Hoàng, thức uống ngày xưa Hoàng rất ưa. Chiều nắng đẹp, Tú rủ Hoàng đi chơi, đi toàn những chỗ ngày xưa hai đứa đi. Và quán ăn cũng toàn ăn những thứ ngày xưa Hoàng thích. Bữa đi ăn bánh coóng, Tú còn nhắc : “ Hồi trước, gần trường mình có người cứ bốn giờ chiều là dọn ra chiên bánh, cái mùi đối với bọn sinh viên nghèo tụi mình hấp dẫn ghê, anh nhớ Hoàng nói thèm quá là thèm mà hổng có tiền mua, nhớ chưa ? ”. Hoàng chớp mắt, “ anh này toàn nhắc chuyện làm người ta cảm động không thôi”
Không cảm động làm sao được, mỗi sáng mỗi chiều Tú mang cà phê vào tận bàn làm việc của Hoàng. Hoàng áy náy, trời đất ơi, chuyện này có nhân viên phục vụ làm rồi, anh làm mình ngại lắm. Tú cười, “ chút đỉnh chuyện, có gì đâu”. Theo Hoàng đi giao dịch, làm ăn, Tú luôn luôn ngồi gần, lúc thì giúp Hoàng cây bút để ký tên, lúc thì xách chiếc túi cho Hoàng được rảnh rang mà bắt tay chào hỏi khách hàng. Ăn cơm, Tú chăm sóc từng miếng ăn, trong từng miếng ăn có miếng xương. Những bữa về khuya, Tú dứt khoát đưa về tới tận nhà, Hoàng nói gì cũng không chịu nghe. Một lần Hoàng nhìn Tú, Hoàng cười : “ Mình đã đi về một mình không nhiều thì cũng năm bảy năm rồi, có sao đâu anh.” Tú nghe hãi lắm, nghĩ, cô nàng trách khéo mình chuyện ngày xưa đây. Nông nỗi này còn nhớ chuyện cũ làm chi vậy không biết. Tú giả lả, “ Anh thèm được đền bù những chuyện hồi đó đây. Em cho anh cơ hội nghen ?” Hoàng cười ( đôi khi Tú ghét cái cười đó, nó có vẻ vừa mở vừa khép con người Hoàng, khó hiểu lắm), “ Mình cho anh cơ hội hoài luôn đó chứ…”
Chuyện của hai người phong thanh tới tai vợ Tú, cái cô nàng bán cơm ngày xưa. Cuộc sống chật vật khó khăn đã làm chị chẳng hiền nữa. Chị chầm dầm mày mặt,như có thể để trên đó mười mấy chén chè. Tú chẳng thèm giải thích, hỏi “ Vậy chớ có muốn ở nhà lầu, mặc đồ sang, ăn sung sướng không ? Muốn à ? Muốn gần chết đi đó chớ. Muốn thì im lặng”. Chị ta thôi không nói gì nữa.
Cũng gần hết tháng thử việc đầu tiên ở công ty Ba Chấm Sao. Chủ nhật, Tú rủ Hoàng về quê mình ăn giỗ chơi. Hoàng hỏi vợ Tú đâu, Tú lắc đầu, “ cổ đâu có quan tâm gì tới anh, tới bên nhà anh đâu”. Giọng Tú ra vẻ chán nản, thì lâu lâu mới có một dịp than thở chơi mà, “ cuộc sống của anh tìm được một chút hạnh phúc cũng trần ai lắm…” ( thiếu chút nữa Tú đã nói, chỉ còn hi vọng có mỗi em thôi rồi ba chấm (…), bỏ lửng lơ đó cho Hoàng nghĩ sao thì nghĩ).
Tú chở Hoàng đi về nhà bằng xe máy. Nhà Tú ở giáp biên giữa Chợ Hội và Huyện Sử, hai bên đường về nhà là hoa, là trái. Bên này đường là nhà dân, rơm vàng tươi roi rói ngoài sân, dưới kinh, những vạt nga rập rờn de ra bờ sóng nước. Hoàng khen : “Quê anh Tú đẹp thì thôi đi chứ. Từ những làng quê đẹp sinh ra những con nguời đẹp”. Tú nghe sướng rơn trong lòng. Về quê, Tú đối với Hoàng chừng mực hẳn, một mực trân trọng giới thiệu Hoàng là lãnh đạo của mình, là ân nhân của mình. Hoàng bảo thôi đi, đừng nói vậy, cứ nói là bạn bè xưa thôi đã thiêng liêng, trân trọng lắm rồi. Tú nhăn mặt “ Hoàng cứ để anh…”
Tan đám giỗ, Hoàng rủ Tú đi coi chừng nào mới tới cuối con đường, đuờng đẹp như vậy mà về sớm uổng thiệt, uổng quá. Tất nhiên Tú chiều, anh nói thêm, hồi nào tới giờ ở đây mà chưa bao giờ anh đi xa quá nhà. Ơ, cuối đường có cái gì ta ?
Có lẽ lâu lắm rồi bị cuốn vào công việc tối mặt tối mày, nên Hoàng tỏ ra thích thú, dễ chịu vì phong cảnh làng quê ( hay vì chưa bao giờ Hoàng được gần Tú như vậy) Hoàng cứ chắc lưỡi hít hà, mỗi khi con đường qua rặng tre, nơi mấy con bò đang chậm rãi nhai rơm. Hoàng nói “Ước khi nào già rồi, mình sẽ về quê, sống cuộc đời nhẹ nhàng, cho khoẻ người.” Tú cười.
Cuối đường có một con sông nhỏ.
- Bên kia là gì vậy, anh Tú ha ? - Dừng xe lên bờ sông, Hoàng cứ hỏi hoài.
Tú ngắc ngứ một hồi, có ông già đi qua bảo, bên kia là bờ Vĩnh Thuận, cô cậu muốn qua thì tôi chở qua. Hoàng gật đầu. Tú cười Hoàng như trẻ con, bên kia cũng như bên này, cũng nhà cũng cây, có gì đáng xem đâu mà qua bên đó.
- Không đi thật à ? – Hoàng hỏi lại
- Hoàng cứ qua sông, anh vô quán ngồi uống cà phê chờ em.
Uống chưa hết nước cà phê đầu đã thấy Hoàng quay lại. Coi cái cách bước từ dưới xuồng lên bờ vẫn nhanh nhẹn, tự tin như ngày xưa. Tú nhìn Hoàng như nhìn một bé con :
- Sao, bên đó thế nào ?
- Vui lắm, Hoàng nói.
- Có gì khác bên này không ?
- Ờ, Hoàng suy nghĩ lâu lắm rồi mỉm cười, có trâu, một đàn trâu, tụi con nít cỡi trâu băng qua đầm bông súng, nhìn cảnh nhớ hồi nhỏ, mê quá trời.

Lúc ngồi lên xe rồi, chắc là ngây ngất với chuyện con nít với đàn trâu, Hoàng vẫn còn nói “ Anh không qua sông là anh sai lầm rồi đó, Tú à”
Tiếc là Tú bận lái xe nên không quay lại được, nếu không, Tú đã cười vô mũi Hoàng rồi, cô nàng ngớ ngẩn thiệt.
Về tới thị xã thì trời đã khuya xa. Dừng xe trước ngõ vào nhà Hoàng, Tú tỏ ra thương lắm :
- Ở một mình, chắc nhà lạnh lẽo lắm, phải không Hoàng ?
Kinh nghiệm sống cho anh thấy, đàn bà, dù giỏi giang cỡ nào, cũng cần có người để nương tựa hết, với mấy cô gái già như Hoàng, Tú rành quá mà, bồi thêm :
- Thật lòng, dù chuyện của tụi mình không thể nối lại được nữa, anh vẫn mong rằng được sát cánh bên em trong công việc để phần nào đỡ đần bớt gánh nặng cho em.

Không cần nói chữ “ thật lòng” thì vẻ mặt Tú đã nói lên tất cả rồi. Hoàng chợt ôm lấy vai Tú, gục mặt vào cổ Tú. Mũi Hoàng hơi ướt do ngấm sương nhưng hơi thở phà ra nóng hổi :
- Mình đã từng chờ đợi Tú…
Rồi Hoàng buông Tú ra, “ Thì mình đã sờ sờ ở đây rồi ”, Tú nghĩ, nhưng chờ mãi chờ hoài không thấy chị mời vô nhà. Tú từ giã về, Hoàng gật đầu, “Ừ, Tú về…”
Lẽ ra phải có màn hấp dẫn cuối cùng, Tú khoái trá nghĩ
Sáng sau, như thường lệ, Tú đến công ty. Ôm bó hoa đẩy cửa vào phòng phó giám đốc, không thấy Hoàng đâu. Cô Vi thư ký đưa cho Tú một mảnh giấy gấp làm bốn, mắt Vi nhìn Tú bằng cái vẻ thương quá đi thôi. Thư của Hoàng. Hoàng viết : “ Phiền Tú sang phòng tổ chức nhận lại hồ sơ. Anh chưa hiểu nhiều về công việc. Tận dụng và khám phá mọi cơ hội là mục tiêu hàng đầu công ty đặt ra cho trưởng phòng tiếp thị. Anh làm được, mình thấy vậy, anh tận dụng đến cả tình bạn của chúng mình, nhưng anh đã bỏ sót. Tú à, tiếc thật. Lẽ ra Tú nên qua bên kia bờ Vĩnh Thuận. Thật tình, bên đó không có trâu, không có con nít lội qua đầm bông súng đâu. Mình đùa đó. Mười sáu năm. Có cái không nên thay đổi thì thay đổi, có chuyện nên thay thì Tú lại giữ nguyên. Buồn thiệt…”
Tú vò lá thư lại, quay đi, sập cửa. Bạn bè con khỉ khô gì, người yêu cũ khỉ gì, nông nổi vậy mà còn vờn nhau. Đau chết đi được.
Lúc đó Hoàng đang ở nhà, ở nhà mà buồn lắm. Hoàng đi lấy những tấm hình cũ, những trang sách cũ, mấy bộ quần áo cũ ra coi rồi tần ngần đứng trước gương “ Trời đất ơi, thời gian làm người ta thay đổi nhiều quá, nhiều ghê đi”. Soi gương chán, Hoàng cầm tấm hình cái ngày chị còn trẻ ra rọi lên những tia nắng lung linh ngoài cửa sổ, chợt lòng nhớ thôi là nhớ Tú – ngày – xưa.

Không có nhận xét nào: