Bức thư không gửi - 1

If life is so short, why don't you let me love you before we run out of time ??

V.OXIPOV
Phong Vũ dịch.

BỨC THƯ KHÔNG GỬI

Đã hai tuần nay chúng tôi đợi máy bay ở một xóm nhỏ heo hút trong rừng Taiga vùng Yakuchi. Chúng tôi có by người: ba nhà địa chất, ba nhà vật lý địa cầu và một nhà báo.
Các buổi sáng khi mặt trời chưa mọc chúng tôi đã qua con sông nhỏ sáng dọi đất có đầy đá cuội dùng làm nơi đỗ máy bay rồi ngồi lại trên thuyền buồn bã nhìn về phía chân trời. Khi bóng đêm buông xuống chúng tôi lại kéo lê ủng trở về.
Đêm nào cũng vậy chúng tôi nói chuyện triền miên về Moscow, về bạn bè và người thân, về cỏc cô gái và những người vợ – tóm lại về tất cả những gì không có ở nơi đây, trong vùng rừng Taiga xa ngái bắc cực, về c sự buồn bã và những cuộc gặp gỡ mà mọi người nôn nao chờ đợi. Vào một trong những đêm như thế chúng tôi bàn về sự hi sinh thân mình. Tôi không nhớ câu chuyện bắt đầu từ đâu. Hình như có một ai đó mào đầu, một ai đó hưởng ứng và chỉ ít phút sau mọi người đều tham gia trừ ông chủ nhà và một người trong bọn tôi – nhà địa chất đứng tuổi đăm chiêu với những nếp nhăn trên trán.
Khi cuộc tranh luận đang sôi nổi thì nhà địa chất đứng tuổi đăm chiêu ấy – tên anh là Tarianov – bỗng nhiên giơ tay lên như cậu học sinh xin phát biểu trong lớp học:
- Cho tôi xin một phút...
Tất cả chúng tôi hướng về phía anh ta chăm chú.
-Tôi sẽ không tranh luận với bất cứ bạn nào. Tôi chỉ muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện mà theo tôi có liên quan ít nhiều đến vấn đề mà các bạn đang trao đổi đêm nay.
Tarianov rút từ chiếc xắc cốt cũ ra một cuốn vở nhăn nát và chậm rãi nói:
- Hai năm trước đây, vào lúc những trận mưa thu lớn đổ xuống, có một đội khảo sát địa chất bị mất tích trong rừng Taiga. Người ta tìm họ rất lâu nhưng không thấy. Đến mùa xuân năm sau, khi tuyết tan, những người nuôi hươu nai Evenk tình cờ gặp chỗ trú cuối cùng của đội khảo sát ấy. Và cách chỗ đó mưi bước có một xác người. Đó chính là viên đội trưởng đội khảo sát - nhà địa chất Koschia Sabinin.
Những người Evenk đã tìm thấy trên ngực Sabinin một gói nhỏ, trong đó có tấm bản đồ khu mỏ họ phát hiện được và một số tờ giấy viết kín từ đầu đến cuối - đó chính là lá thư của Sabinin gửi cho vợ.
Bức thư được gửi về Moscow theo địa chỉ, còn tấm bản đồ đã được các nhà địa chất thẩm tra và khẳng định đội khảo sát của Sabinin đã tìm ra được kim cương.
Trước khi gửi đi, một người nào đó đã đánh máy lại bức thư. Và bản sao của bức thư này đã lưu hành khắp các đội khảo sát vùng Yakuchi. Có một vài chỗ trong thư được các nhà địa chất đọc say mê như những lời cầu nguyện. Và sau đó, bản sao đã lọt vào tay tôi.
Koschia đã viết bức thư cho vợ trong vòng vài tháng:
Bức thư này như không có đầu, không có cuối, và là bức thư không gửi. Đây, bức thư viết như thế này.


... ở chỗ em bây giờ mới là buổi tối, còn chỗ anh đã là buổi sáng, em còn được nghe những bản nhạc nhẹ qua radio, còn chỗ anh, tiếng gà đã gáy và bọn anh phi dậy thật sớm để ra kịp chuyến bay sắp cất cánh. Khi em nằm trên giường thiu thiu ngủ thì bọn anh đã bay trên bầu trời. Có lẽ em sẽ m những giấc mơ đẹp, còn bọn anh thì ngồi sát bên nhau và nhìn ra vòm cửa sổ máy bay nhỏ xíu xuống những đám mây xanh đang lững lờ trôi dưới cánh máy bay. Trong căn phòng ấm cúng của em ngọn đèn bàn sẽ to ra thứ ánh sáng phơn phớt hồng, còn nhìn qua khung cửa kính ca bin máy bay bọn anh đã thấy những ánh chớp hồng rực rỡ mà người ta gọi là Bắc cực quang...
Vera yêu quý của anh! Sao lúc này chúng mình xa nhau đến thế! Anh biết rằng em sẽ lo lắng cho anh, cho cuộc sống không bình yên và nay đây mai đó của anh. Chúng mình được sống chung với nhau rất ít, và em nhớ anh nhất, có lẽ là ở lúc anh đang bước chân lên toa tàu, hoặc cầu thang máy bay. Vì lúc nào anh cũng ra đi, bay đi, xa em.
Anh rất muốn làm cho em một cái gì đó tốt đẹp hơn vào chính ngay lúc này khi em đang ngủ ở Moscow xa xôi, và anh đang bay về phương bắc cùng với những nhà địa chất trầm tư. Anh muốn em mơ thấy một ngày rực sáng ánh mặt trời ở một thành phố đông vui của phương Nam. Đó là hồi năm năm về trước. Chính vào cái ngày đẹp đẽ ấy, chúng mình đã quyết định chung sống với nhau mãi mãi.
Khi ấy anh đã nói với em rằng, anh muốn làm một việc gì đó trong đời mình, thật lớn lao, thật có ích và cần thiết cho tổ quốc. Còn em đã bo: sự xa nhau trong c cuộc đời sẽ là bạn đường của tình yêu chúng mình. Hẳn em còn nhớ, sau những lời nói ấy, cả anh và em đều im lặng rất lâu.
Chúng mình biết đó là sự thật, song tình yêu của chúng mình còn mạnh hơn cả sự thật ấy.

(2)
Vera thân thương của anh, quả là rất ít khi được gặp em. Và cứ mỗi bận chia ly chúng ta lại nâng cốc chúc cho những năm tháng đi xa và những phút giây gặp gỡ. Chúng mình đều biết rằng, những phút giây ngắn ngủi hiếm hoi đó sẽ sống mãi trong cuộc đời.
Khi em thức dậy là lúc bọn anh đã xuống đến bãi đất ven một dòng sông hung dữ rừng Taiga. Nơi máy bay hạ cánh không xa Bắc cực là mấy. Và đến lúc em đi rửa mặt, chải đầu, trang điểm, bọn anh đã tiễn chiếc máy bay cất cánh về phương nam, còn bọn anh tiếp tục đi xa hơn về cực Bắc. Những chiếc búa địa chất của bọn anh sẽ gõ cửa lối vào những lớp nham thạch cổ xưa và rồi sẽ đào bới các lớp băng vĩnh cửu. Đêm đến, bọn anh sẽ ngủ giữa đầm, bãi dưới trời sao bắc cực lạnh lẽo và nghĩ tới những người đang chờ đợi mình trên trái đất bao la.
Và rồi rất nhiều ngày sau bọn anh sẽ ra khỏi rừng Taiga, với râu ria xồm xoàm, bẩn thỉu và mệt mỏi. Máy bay sẽ đón bọn anh.
Bọn anh sẽ chiến thắng trở về– anh rất tin điều đó. Khi ấy bọn anh sẽ bay lên bầu trời và anh sẽ lại nhìn qua cửa kính máy bay và nghĩ tới em.
Nhưng đến lúc ấy hãy còn lâu. Bây giờ anh phải đi ngủ... em hãy chờ anh.
Và em hãy tin tưởng vào thắng lợi của bọn anh!


Không có nhận xét nào: