Bức thư không gửi - 3

Bức thư không gửi
(tiếp)


(5)
Veroska yêu thương! Tất cả những cái anh muốn tìm đã tìm ra, tất cả những điều anh nung nấu suy nghĩ đã được thực hiện. Bây giờ là lúc sắp trở về. Cả bọn anh rất thoải mái. Đặc biệt, German rất toại nguyện. Cậu ta cứ thì thào gì đó với Tania khá lâu. Sergey thì lúc nào cũng ra vẻ đăm chiêu. Với anh ta, chẳng có gì làm cho mất thăng bằng được.
Trở về, trở về, trở về! Chẳng bao lâu nữa...em ơi...anh sẽ nghỉ phép và chúng mình sẽ xuống phương Nam.
Chúng mình sẽ không làm gì cả, chỉ đi tắm biển và dạo chơi trên những con đưòng rợp bóng cây trắc bá mà em thích.
………………………………
Bức thư này đã đứt đoạn khá lâu. Anh không viết tiếp được cho em vì một tai hoạ lớn đã đến với bọn anh. Đúng là: Từ hạnh phúc đến bất hạnh chỉ cách nhau một bước.
Bọn anh đã ghi vào bản đồ tỉ mỉ khu mỏ, đã chất đầy mẫu quặng vào mấy chiếc ba lô và chuẩn bị xuôi theo dòng suối. Bọn anh cắm trại cuối cùng cách chỗ dòng suối đổ ra sông chừng nửa cây số.
Không mảy may ngờ vực gì, bọn anh đã dựng lều, cột thuyền vào bờ, ăn bữa tối và đi ngủ. Thời tiết hôm ấy bình thường: cũng như mọi khi làn sương mỏng là là trên mặt sông. Trời lạnh. Bọn anh quá mệt nên đã không đưa các hòm đồ dự trữ, ba lô đựng mẫu quặng ra lều mà cứ để ở thuyền như mọi bữa, trên có phủ bạt.
Không một ai trong bọn anh biết rằng vào khỏang nửa đêm có một trận mưa thu hung dữ đến thế.
Sergey thức giấc đầu tiên. Lúc đó đã sáu giờ sáng. Nghe thấy tiếng động, Sergey còn tưởng đó là trận gió và muốn ngủ tiếp. Nhưng ngay tức khắc anh ta thoáng nghĩ: Mưa. Anh ta đánh thức cả bọn dậy. Từ trong lều không sao ló đầu ra ngoài được. Bọn anh ngồi run cầm cập vì lạnh và buồn rầu nhìn bức tường nước dầy đặc đang trút xuống trước mặt. Chắc chắn em không thể nào tưởng tượng nổi. Dường như tất cả băng tuyết của Bắc băng dương biến thành mây và đổ ụp xuống đầu bọn anh.
Chiếc thuyền - Đột nhiên Sergey kêu lên.
Bọn anh nhìn ra bờ suối, bờ suối trống trơn. Ở chỗ bọn anh cột thuyền chỉ còn thấy những dòng nước hung hãn cuồn cuộn chảy. Lúc này con suối đã biến thành con sông rừng dữ tợn.Và dọc theo nó, một trận cuồng phong những thân cây đổ, bay vèo vèo theo dòng nước.
Không ai bảo ai, cả bọn anh còn ngái ngủ, và gần như trần truồng đã lao về phía dòng suối dưới trời mưa tầm tã. Đúng là một cực hình. Những lớp băng giá nhầy nhụa như bó chặt lấy đôi chân tê cứng. Anh ra lệnh cho Tania quay về lều nhưng cô vẫn đi cùng bọn anh.
Ở phía cửa suối nổi lên một đống chồng chất. Và mỗi phút qua đi, dòng nước sông lại mang theo những thân cây mới và không có lối thoát, nên chúng nằm chồng đống lên nhau.
-Chiếc thuyền kia rồi, nhìn mà xem – Sergey kéo tay anh.
Giữa cái đống hỗn độn ấy có một vật gì màu vàng vàng. Đó chính là cái thuyền và toàn bộ gia sản của bọn anh, tóm lại là sự sống của bọn anh.Nhưng làm sao mà lấy lại được.
Bỗng nhiên Sergey nhảy vào đống hỗn độn đó, xô đẩy các thân cây khác và liền lách vào chỗ chiếc thuyền. Nhưng ngay tức khắc đã xẩy ra một chuyện không sao tưởng tượng được. Cả đống cây cối dường như đang chờ đợi một ai đó xô đẩy chúng, làm chúng đổ tung toé ra, và làm sao mà thân hình của Sergey có thể ngăn được cái đống hỗn độn ấy lao ào ào theo dòng nước mới được khai thông gầm réo lên dữ dội để đổ vào dòng sông lớn. Hình như cuối cùng bọn anh nhìn thấy được là bàn tay của Sergey cố sức bám vào một thân gỗ tròn. Nhưng cũng chính ở chỗ ấy một loạt thân gỗ khác nặng nề đổ đè lên...
Bây giờ đây- nghĩa là đã một vài ngày qua đi rồi- anh mới có thể viết về nó, nhớ lại nó tỉ mỉ như vậy. Còn hôm ấy, cả đội địa chất bọn anh chết lặng vì sợ hãi. Tania kêu lên khủng khiếp. German nấc từng hồi, còn anh tự trong lòng như có cái gì đang cắn xé. Cái chết của Sergey đã gây cho bọn anh một ấn tượng thê thảm, vô cùng xúc động. Hoàn toàn kinh ngạc như thể bị đè bẹp, bị thất bại, tất cả đứng lặng người dưới trời mưa với bộ đồ lót trên người.
Khi quay trở lại bọn anh không còn biết đến lầy lội, rét mướt. Nước đã tràn vào những chiếc lều và như sẵn sàng đổ sụp ngay tức khắc. Khó khăn lắm mới lôi ra để lên chỗ khô ráo mấy chiếc bao bố làm giường ngủ, ít quần áo, hai khẩu súng trường, một ít đạn và vài hộp đồ ăn ngẫu nhiên đã không để trên thuyền (chắc hẳn hôm qua có một ai đó đã may mắn vì đã lười biếng không cất nó xuống thuyền ). Tất nhiên bọn anh có thể cứu thêm được ít đồ vật nữa, chẳng hạn như chiếc búa, cái rìu mà lúc ấy cực kỳ cần thiết, nhưng cái chết của Sergey dường như làm cho bọn anh lú lẫn đi.
Mãi hai giờ sau khi nhớ ra bọn anh mấy thấm hiểu cái tình thế rất nghiêm trọng này. Ba người ở lại trên cánh rừng Taiga vùng Yakuchi xa ngái. Không có rìu, không có bản đồ, không có cả địa bàn: tất cả đã ra đi theo dòng nước.
Trời vẫn tiếp tục mưa tuy có yếu đi chút ít. Nhưng vẫn như trước, những dòng nước từ trên trời cao cứ lao xuống trái đất. Bọn anh phải chờ suốt một ngày một đêm mà trận mưa vẫn chưa dứt. Đến lúc này bọn anh quyết định phải đi.
Ngay từ những bước đầu tiên bọn anh đã hiểu rằng, không tài nào đến được chỗ máy bay đỗ. Con sông ngập nước mênh mang trải rộng có tới vài chục cây số. Trôi theo dòng nước lũ thì thật điên rồ, có những chỗ nước chảy siết tạo thành xoáy nước, và có chỗ bất động như nước trong một vũng nhỏ êm . Thế mà bọn anh không có cách nào, kể cả việc làm một chiếc bè. Tất cả cây cối xung quanh đều ngập trong nước.
Đi bộ xuống dọi đất trước kia làm nơi đỗ máy bay cũng là chuyện mơ tưởng hão huyền. Cần phải đi vòng quanh tránh cao lũ. Như vậy, đoạn đường sẽ dài thêm gấp mấy lần.
Cuối cùng, vất vả lắm bọn anh mới bẻ được ít cành cây to, phá đi một lều và làm thành một cái từa tựa như chiếc thuyền thúng, rồi bọn anh dùng sào cắm xuống lớp đất nhầy nhụa bi đi. Làm việc này cũng cực nhọc lắm. Khi nào anh mang được lá thư này về đến nơi để em đọc, thậm chí em cũng sẽ không thể nào tưởng tượng được lấy một phần nghìn nỗi khổ của bọn anh.
Ngày đầu tiên bọn anh “bơi” ra tới lòng sông. Ngủ trên mặt nước. Ngày thứ hai nước đẩy đi. Lúc nào cũng phải tìm cách tránh va vào những thân cây trôi trên sông. Cái bè mong manh của bọn anh có thể bị lật nhào trong giây lát. Lúc đầu bọn anh cũng muốn làm chiếc “chiến hạm” to hơn bằng những xúc gỗ chất đống ở cửa suối ra sông, nhưng không được. Còn gỗ trôi trên sông thành từng đám một nên nhiều khi bè của bọn anh phải bơi phía dưới chúng. Tất nhiên làm việc đó không dễ dàng gì.
Đêm thứ hai. Mưa vẫn không ngớt lấy một phút. Quần áo bọn anh rách tơi tả. Chống cự với những đống cây hỗn độn trong đêm tối mịt mù dưới trời mưa như trút qủa là không thể nào tưởng tượng nổi. Điều đó có nghĩa là nắm chắc cái chết trong tay. Bọn anh tuyệt vọng bơi ra khỏi dòng sông vào dòng lũ. Và chính ở đây, những gốc cây cong queo đã làm tan tác chiếc bè tội nghiệp.
Anh không nhớ bọn anh đến chỗ bãi bồi như thế nào. Vera, em hãy thử tưởng tượng đến cảnh bọn anh phả i đứng ngập trong băng giá tới thắt lưng (dù mới giữa tháng chín ) xung quanh là đêm đen mà bọn anh hoàn toàn không còn biết đi đâu nữa. Chân run cầm cập như lên cơn sốt rét, và nói chung anh chưa bao giờ phải trải qua nỗi thống khổ đến thế. Cần phải công nhận rằng German và Tania rất anh hùng. Chưa một ai than thở. Chỉ có một lần, vào lúc rét run như co giật, Tania mới nghiến răng thốt kêu lên một lời.
Sau đó bọn anh tiếp tục đi, định hướng bằng tiếng dòng sông chảy, cố gắng đi sao cho cái tiếng động đó luôn luôn ở đằng sau mình. Bọn anh cứ lê bước suốt đêm như thế trên dòng nước, lúc thì ngập đến đầu gối, lúc thì ngập đến thắt lưng. Cái rét ghê ghớm đã hành hạ bọn anh.
Rốt cuộc cho tới sáng bọn anh cũng đến được một bãi bớt lầy lội hơn. Thật là hạnh phúc! Cả bọn ngã xấp xuống và rồi cứ thế nằm đó đến vài chục phút. Sau đấy anh kéo German và Tania dậy. Và tiếp tục đi để tìm nơi “khô ráo”. Cái từ “khô ráo” anh đặt trong nháy nháy bởi vì tìm cho ra được một chỗ nào đấy khô ráo trong phạm vi bán kính vài trăm cây số xung quanh bọn anh, dường như hoàn toàn không thể được.
Nhưng rồi số mệnh cũng thương tình. Bọn anh cảm thấy dường như được nâng lên cao hơn, đấy chính là đường phân thuỷ. Đi thêm ít nữa, bọn anh gặp một chiếc khe mà trên sườn khe có một vài cây to mọc lên làm thành một mái che tự nhiên. Đúng là nơi cứu sống bọn anh.
Bọn anh buồn ngủ chết đi được. Chẳng còn cảm thấy gì khác ngoài cái đau ê ẩm. Xương cốt nhức nhối, người rét run cầm cập. Muốn nằm xuống, quên hết và mặc thây mọi chuyện. Nhưng như thế là liều mạng. Anh đã bảo hai người bạn trẻ đốt lửa.
Đốm lửa cháy leo lét (làm sao mà bọn anh đủ tài khéo léo như Sergey được!).
Phải sấy đồ đạc. Trong số thực phẩm có hai lọ cồn. Và nó đã cứu bọn anh khỏi bệnh viêm phổi tưởng như không thể nào tránh được. Lúc đầu Tania không chịu cởi quần áo nên buộc lòng phải ép cô ta cởi bỏ bộ quần áo xác xơ ướt sũng. Anh bắt German quay mặt đi, còn chính anh lấy quyền của người lớn tuổi nhất xoa bóp cho cô ta từ gót chân đến đỉnh đầu. Sau đó bọn anh trở lại lều và ngồi hơ lửa. Cũng phải nói rằng tấm bạt là thứ khô duy nhất trong các đồ đạc của bọn anh bởi vì German (thật đúng là một chàng trai trẻ!), suốt đêm qua dù phải lội bì bõm ở v ùng lũ vẫn giang tay cầm ba lô không để cho ướt.
Sau đó bọn anh nhấm ít rượu cồn (anh sợ một người nào đó trong hai bạn trẻ ấy bị ốm) . Và súng đạn, cả thảy còn mười chín viên đạn, mười bảy hộp đồ ăn, một khẩu súng (còn khẩu súng thứ hai đã phải vứt đi ), ba tấm bao bố làm giường ngủ và một chiếc bạt. Thế là gay lắm rồi (anh cho rằng không thể nào còn tồi tệ hơn thế nữa). Anh viết cho em về mọi chuyện cặn kẽ như vậy, cũng là một cách làm vợi bớt nỗi buồn phiền và xua đuổi những ý nghĩ u ám đang lẩn quất trong tâm trí anh. Tuy vậy, bọn anh vẫn chưa quyết định đi đến chỗ đỗ máy bay như thế nào: đi bộ hay lại bơi theo dòng nước (anh tin cách thứ hai này sẽ không ai tán thành ). Vậy mà mùa đông sắp đến rồi, không phải là mùa đông ở đâu đó, mà là mùa đông Yakuchi. Mười chín viên đạn, hơn chục hộp đồ ăn, thật là một sự bảo trợ quá tồi tệ trước mụ già mùa đông ác nghiệt này.
German đi dò đường trước. Mưa vẫn chưa ngớt nhưng đã yếu hẳn. German bảo rằng, bọn anh đang ở một trong số những vùng đồi trọc làm thành từng dãy dọc theo tả ngạn sông. Từ đây đến chỗ đỗ máy bay thì không thể nào đi được.
Tất cả các khe, thung lũng giữa các ngọn đồi ngập đầy nước. Vả lại, không có bản đồ, bọn anh sẽ không tìm thấy vị trí đó: địa hình luôn luôn thay đổi vì trận lũ quái ác. Vạn vật như ngập sâu trong nước hết cả. Làm thế nào bây giờ?
Bọn anh nghĩ: buổi sáng sẽ minh mẫn hơn buổi tối. Phải đi ngủ. Sớm mai sẽ bàn bạc và quyết định phải tiếp tục như thế nào.Veroska , chúc em ngủ ngon! Khi nào chúng mình sẽ cùng nhau đọc lá thư của anh? Dù sao thì anh vẫn sẽ nhớ buổi tối hôm nay. Và không thể nào mà không nhớ nó được...
Em thân yêu, ngủ ngon nhé.

(6)
Veroska, anh lại viết tiếp vào lúc nghỉ đây. Sáng hôm qua bọn anh đã cân nhắc mọi khả năng và nhất trí với nhau rằng: đến nơi đỗ máy bay là không thể được, còn như chờ đợi nó ở một chỗ cách xa nơi qui định đến vài trăm cây số thì thật kỳ cục. Dòng sông như một phương tiện giao thông thì đã mất tác dụng: thứ nhất, không thể trôi theo dòng nước của con sông, thứ hai, vì dòng sông đó đã vòng quanh khu rừng Taiga hàng mấy trăm cây số thì băng giá cũng đủ kìm chân bọn anh ở giữa rừng Taiga xa ngái này. Dĩ nhiên, người ta cũng sẽ đi tìm bọn anh. Chắc chắn máy bay cũng sẽ được phái đến, nhưng cũng rất có thể bọn anh không gặp được phi công.
Tóm lại, chừng nào còn thức ăn dự trữ, còn đạn và sức lực, bọn anh còn quyết tìm cách vượt ra khỏi rừng Taiga. Tệ hại nhất sẽ là ngồi im và chờ đợi. Trong tình thế của bọn anh, tốt hơn cả là tin tưởng ở bản thân mình.Có thể bọn anh sai lầm, nhưng cứ ngồi chờ một cách vô vọng là không nên.
Kế hoạch của bọn anh khá đơn giản. Cứ đi về hướng Nam cho đến khi nào gặp dân. Anh thiết nghĩ, bọn anh có thể kịp thoát ra khỏi rừng Taiga trước lúc có những cơn gió lạnh đầu tiên của mùa đông.
Hai bạn trẻ của đội anh thật dũng cảm, dù cơn sốt của German vẫn không thuyên giảm sau lần bị cảm lạnh ban đêm. Còn Tania, dù bao nhiêu chuyện xảy ra vừa qua đã đè nặng lên mình, nhưng cô ta vấn vững vàng, vẫn cười đùa.
Tạm dừng nhé, hẹn gặp em ở lần nghỉ sau. Bây giờ anh sẽ viết ít hơn: sắp hết giấy rồi.
.............
(còn nữa)

Không có nhận xét nào: