Cha con người hát rong - 2

CHA CON CON NGƯỜI HÁT RONG

(Tiếp theo)

VÕ THỊ XUÂN HÀ

3. Bé ớt con chủ quán cà phê Hàng Phượng mới lên sáu tuổi, nom như một tiểu thiên thần. Được thừa hưởng vẻ đẹp của ba mạ lại được nưng như ngọc như ri gà nên lại càng xinh, tui chưa thấy bé gái mô xinh như ớt. Chị Sen biểu Ớt có tên rất ngộ: Phạm Châu Hàn Giao. Hàn Giao đeo chị Sen như con đười ươi con đeo con đười ươi mẹ.
Một bữa chị Sen đang tắm cho Ớt, chú Thanh đi vô nhà tắm (chị Sen kể cái phòng tắm của ông bà chủ to như phòng họp của các cơ quan công sở vì chị hay phải bưng cà phê sang những nơi đó nên biết). Chú Thanh xăm xoi xem chị tắm cho Ớt xà bông chi, tắm nước có vừa ấm không. Tay chị đỏ hồng vì nước nóng. Mặt chị cũng bừng lên. Ông chủ thò tay vô chậu nước đụng phải bàn tay to bự của chị. Mặc kệ bé Ớt, chú Thanh vuốt nhẹ tay chị Sen. Chú thì thào, nhanh tay lên rồi vô phòng tui có công chuyện.
Chị Sen biết chuyện ấy sắp xảy ra rồi. Chị chống đỡ không nổi rồi. Trống ngực chị đập. Tay chị run rẩy. Tôn Nữ Huyền Ngọc Thủy Châu hỏi chị sao tay lau mình cho bé Ớt hôm nay lẩy bẩy vậy? Rồi cô chủ ôm con ra cửa nói người làm kêu tắc xi để về chơi nhà ngoại bên kia cầu Gia Hội, không quên dặn cơn nước tử tế cho ông chủ.
Trời sập tối. Quán vắng khách nhất lúc này. Người làm ca ngày đã về. Ca sau người đang lau chùi dọn dẹp, người lo bật hệ thống đèn trang trí, đèn hiệu. Chừng như ông chủ cũng đã dùng xong bữa. Chị Sen lần bước lên từng bậc cầu thang. Lên nữa, tận phòng trên cùng của tòa lầu năm tầng là phòng làm việc riêng của ông chủ. Căn phòng này (và cả phòng ngủ của ông bà chủ), người làm không mấy ai được bước vô. Mỗi gần lên dọn dẹp, phải có hai người, người quét, người lau chùi. Cô chủ cũng ít khi lên. Phòng ngủ của họ ở lầu bốn, trang hoàng như nhột cung điện. Ở chính giữa căn phòng rộng mênh mông là chiếc giường gỗ lim to mà đời chị Sen chưa từng bao giờ được thấy (tui thì chỉ được nghe chị kể lại). Dưới gầm giường gắn hệ thống đèn trang trí huyền ảo. Nằm trên chiếc giường ngủ đó, cô Tôn Nữ Huyền Ngọc Thủy Châu cũng kể như mình giống bà cung phi xưa. Thực ra cô còn hơn bà cung phi ở chỗ mình cô được ôm trọn ông chủ hết đêm. Rứa là cô còn hơn cả bà hoàng phi.
Chị Sen đi không nổi, chân ríu lại. Trái tim như bị ai bóp cứng. Dường như ai đang ăn cắp trái tim chị chứ không phải là chị đang vụng trộm của người ta. Trong lòng chị, hình ảnh người đàn ông ấy luôn ngự trị. Giống như bùa mê thuốc ngải. Chị ăn cũng nhìn thấy chú Thanh, ngủ cũng nhìn thấy chú Thanh. Chị chống cự với tình trạng này đã gần trọn năm. Chị ghen cũng đã gần trọn năm. Nay ông chủ hình như cũng đã ăn phải bùa mê thuốc ngải của chị. Vậy mắc chi mà run? Chân chị bước gấp gáp, gần như là chạy để cướp lấy những gì mà mình cần phải có. Chị quên cái ngón tay dị tật to như cái đầu rắn có thể làm người khác rùng mình. Chị quên thân phận người làm. Quên cả việc vì sao lại vô làm ở đây. Toàn thân run bắn như loài rắn sắp vào cuộc truy hoan.
Không có mưa. Mùa xuân cũng chưa trở lại. Hoa điệp nở vàng rộ khắp thành. Nước sông Hương thầm thì xúi giục.
Cửa phòng tầng năm bật mở. Đèn phòng hát lên tường ánh vàng đục khêu gợi. Chú Thanh đang đứng giữa phòng, trên người chỉ còn độc chiếc quần đùi.

4. Út kim ngồi đối diện nguời thiếu phụ trong phòng thăm nuôi. Chị Sen nom tiều tụy, đôi mắt đùng đục ẩm ướt như nhìn một đấng Cứu thế.
Lẽ ra họ phải để tui chết. Con nhỏ Hàn Giao nằm dưới đất chừ chắc chi đã còn hình người. Giòi bọ đục khoét đầu tiên là đôi mắt phụng, tiếp đến là cái mũi dọc dừa, rồi đến đôi môi hình tim giống mạ nó. Trái tim nó giòi sẽ ăn ít một. Cho tới khi mạ nó cha nó lên cơn đau cuồng mới thôi. Lẽ ra tui cũng đang giống như nó. Cũng bị giòi đục ít một, xác tui sẽ trương phềnh, bụng nứt ra, lòi ra cái bào thai, cái giọt máu oan nghiệt của anh ta.
Út Kim thăm tui chi? Trước tui cầu xin Út Kim cho tui về ở với ông Ba, sao Út Kim không cầu ông Ba cho tui? Cô chủ thích tui đấm bóp hầu vì tay tui khỏe. Tui lại biết chiều theo ý thích ngông cuồng của cô. Út Kim biết cô thích chi không? Cô thích đi hát karaoke trong phòng tối thui, để không nhìn thấy lặt chàng trai tui đặt tiền cho người ta đưa đến cho cô. Anh chàng đó phải trẻ, phải khỏe, hơi thở phải thơm tho. Khi Út Kim hát Mộng đẹp lứa đôi, tui ăn cắp tiền của chủ cho Út. Cô chủ biết hết nhưng giả không biết chi để khi cần làm chuyện đe tui. Nhưng cô chủ cũng thích nghe Út Kim hát bài nớ. Tui không hiểu con người, cả người thiếu thốn lẫn người đầy đủ, ai cũng cứ ước mong mộng đẹp lứa đôi. Tui không có thì tui ăn cắp. Cô chủ có thì vung vãi đánh mất. Biết đâu tui mới là người có còn cô chủ thì không? Tui mang thai dòng họ Phạm nhà Cà phê Hàng Phượng. Anh ta không chịu nhận. Ban đầu anh ta ham muốn tui đến phát cuồng. Anh ta chén tui như chén món thịt gà xé phay tui làm ngon hết biết cho hai người nớ ăn. Anh ta nói, tui làm anh ta được sống cuộc đời đàn ông thực sự. Cô Tôn Nữ Huyền Ngọc Thủy Châu như cái ly dễ vỡ, mỏng tang, động vào là bị nứt. Tôn Nữ Huyền Ngọc Thủy Châu không biết làm tình. Anh ta để trưng trong nhà như con búp bê sống, cũng kể như cái ly quý. Nhưng làm tình với cô ta thì chán như uống phải nước luộc trứng. Tay tui tuy có hơi to, hơi dị hình, giống như cái đầu rắn thật, nhưng cơ thể tui mặn mà, rắn như đá, mềm như nước, lung linh như ánh lân tinh dưới dòng Hương. Biết tin tui có thai, anh ta trợn mắt nhìn tui như nhìn loài rắn. Anh ta ném cho tui ít tiền, bảo đi bệnh viện làm cho gọn, Nhưng anh ta cho đến lúc đó vẫn không biết tui là ai.
Út Kim có biết câu chuyện hồi con trai nhà Cà phê Hàng Phượng cưới vợ có một người con gái con nhà tiền vàng Đông Phương nhảy sông tự vẫn? Chị gái tui đó. Sau khi chị chết, mạ tui ốm nặng rồi chết theo. Cha tui có vợ mạ tui chỉ là người làm trong thà năm xưa nên cha không mấy hồi về thăm mạ con tui, chỉ đem chị lên tiệm vàng để nuôi đỡ, còn tui ở dưới miệt biển với mạ. Mạ mất, chị chết cùng cái thai trong bụng. Tui đem lòng hận con nhà cà phê Hang Phượng, bằng mọi giá tìm đến xin làm cho họ. Tui định làm cho anh ta thất điên bát đảo vì tui, sau đó tui sẽ làm tan nát gia đình họ. Tui không ngờ chị không để cho tui trả thù mà lại hiện về nằm trong tui để yêu cái con người bạc tình. bạc nghĩa đó. Tui không trả thù được mà lại đem lòng si mê anh ta, thiệt không trời đất mô phân minh cho nổi.
Khi anh ta thản nhiên phủi tay với tui, tui chỉ muốn xông tới bóp nát trái tim anh ta la hàng trăm hàng ngàn mảnh. Nhưng tui làm chi được? Cuộc đời tui tan nát vì anh ta. Bà Tôn Nữ Huyền Ngọc Thủy Châu đó là đồ quỷ mang dáng tiên. Bà ta không cho tui lấy chồng trước khi con bé Hàn Giao tròn mười tuổi. Bà ta không biết không có điều khoản nào ép buộc được tui. Tui ở lại căn nhà đó trước là vì muốn trả thù, sau là vì không muốn rời xa anh ta. Nếu tui lấy được ông Ba, tui có bị đuổi việc thì vẫn được cùng ông Ba và Út Kim đến đó hát Mộng đẹp lứa đôi, vì bà chủ mê đám hát rong y như cái đám đàn ông vô quán mọi bữa vậy. Tui lấy được ông Ba thì cũng giữ được cái thai trong bụng, con của anh ta nên tui cứ nài nỉ Út Kim.
Con bé Hàn giao thật đáng thương.
Tui không ngờ trên đời này lại có người chung thủy như ông Ba. Ông cứ mãi thương người đã chết, không thương tui.
Con bé Hàn Giao bám tui như con tui vậy nên khi tui cùng đường, tui muốn mang nó đi theo. Con tui, tui còn chả tiếc huống chi... Mang nó đi tui cũng được hả lòng. Chỉ còn cách đó là có thể làm cho anh ta và cái người đàn bà vô dụng kia đau đớn.
Tui ra phố mua một lọ thuốc ngủ: Bữa đó mưa lớn quá. Mưa dầm dề quết ngày quết đêm. Mạ Hàn Giao đang hát trong buồng tối với một anh chàng ngoài Bắc vô. Ba hàn Giao nạt nộ tui, rồi đi xuống biển Thuận An cùng một cô bồ anh ta mới tìm quen: Tui mua chai sữa tươi lấy thứ bé Hàn Giao hay uống mỗi ngày. Thả vô ly sữa của tui 20 viên. Thả vô ly sữa của Hàn Giao 5 viên. Tui ngu quá. Lẽ ra phải thả 10 viên vào ly của Hàn Giao thì tui đỡ phải dùng tay xiết cổ nó. Khi làm vậy tui thì thấm, Ớt ơi, con đi với dì, con có sống trên cõi đời này cũng chỉ lại như một ly nước luộc trứng, hoặc như kiếp rong rêu mà thôi. Con đừng oán dì, dì mang con theo, dì con mình sẽ gặp được chị hay anh con trên nớ, cả em gái hay em trai mà dì đang mang trong bụng. Chúng ta sẽ được sum họp ở trên nớ. Tui ôm cái xác còn ấm trong lòng, leo lên cái giừơng cả đời tui mơ cũng không được nằm xuống để đi tìm mạ với chị tui.
Vậy mà họ lại về sớm. Họ lôi tui ra khỏi giấc mộng của tui, đưa đi cấp cứu.
Tui đồ chừng sẽ phải chịu án tử tù. Thôi thì cũng coi như tui đi sau một chít. Nhưng mấy ông cai ngục biểu tui đang có thai nên họ chờ tui sinh xong sẽ xử. Tui xin Út Kim với ông Ba khi nào tui sinh, đến nhận cháu về nuôi giùm tui. Ngày trước tui đã xin, nay không có duyên phận cũng xin Út Kim với ông Ba nể tình tui đã ăn cắp tiền nhà chủ, tuy ít nhưng cũng là tình, nuôi con tui khôn lớn. Đừng nói với nó mạ nó là tui. Sau này Út Kim lấy chồng, ông Ba sẽ có nó đi hát cùng...

(Còn tiếp)

Không có nhận xét nào: