Đợi

Bình Nguyên Trang:::

Đợi

Vì sao em lại đợi anh?
Như người yêu đợi một người yêu
Như trời xanh mơ một cánh diều
Như người bộ hành mơ về dòng suối mát

Thành phố lên đèn và hàng cây đẫm ướt
Một đêm hè mỏi mệt
Sao em ngồi một mình
Thương con tàu sắp sửa rời ga

Không nghĩ về anh như một mái nhà
Chở che em những ngày mưa nắng
Không nghĩ về anh như một bến bờ yên lặng
Em - con đò sẽ bớt cô đơn

Chỉ đợi anh và không nghĩ gì hơn
Em đâu cần anh tới
Em đâu cần anh nói
Và đâu cần anh biết nỗi đợi này

Sao em còn ngồi mãi dây?
Dằng dặc trên đầu một nỗi niềm chưa tỏ
Trăng mười lăm mà lòng em vẫn khuyết
Mà ngổn ngang một dải Ngân Hà

Anh quá gần và anh quá xa
Chỉ ý nghĩ mang hình đôi cánh
Em bề bộn trong ngàn lời câm lặng
Tháng ngày đi như một tiếng thở dài

Như một chiều đè nặng đôi vai
Lẽ nào em lại nhớ anh nhiều đến thế?
Đôi mắt ấy đừng về trong nỗi buồn sắp vỡ
Cho lòng em bớt chút đa đoan.

Oxford thương yêu - 8

OXFORD thương yêu

Truyn dài - Dương Thy

Ngun: tui tr + Nutuongcuop – vieteam.com

Copy, paste và edit li: roka - roka.wordpress.com

(tiếp)

15. Oxford thương yêu

Fernando vẫn thường gửi sách về nhà cho Kim và nghiêm khắc bảo cô ráng đọc hết, anh đã bỏ công chọn rất kỹ về những kiến thức cần thiết mà cô cần trau dồi. Kim hay tỏ vẻ trách Fernando quá lý trí, lẽ ra “chồng chưa cưới” nên tặng cô nữ trang hay đồ lót thì hợp lý hơn. “Em tưởng em giỏi rồi sao?- Fernando luôn nhắc đi nhắc lại- Phải luôn đọc sách để cập nhật kiến thức. Em đọc xong cuốn sách nào phải tóm tắt lại còn hai mươi trang rồi gửi email báo cáo cho anh!”. Bao nhiêu thời gian rỗi Kim phải cắm cúi toàn đọc sách để “trả bài” cho Fernando theo một thời gian nhất định anh đề ra. Cô trêu anh bày ra cái trò này để làm cô không còn thời giờ “ăn chơi” nữa. tuy không còn sợ Fernando đến mức run rẩy như hổi mới qua Oxford học, Kim vẫn cố tôn trọng những “luật lệ” anh đề ra, cô nghĩ anh cũng chỉ muốn tốt cho sự nghiệp của mình. Và Kim biết, Fernando luôn có một cái “uy” nào đó khiến cô không thể không nghe theo. Kim cố tự động viên mình vượt tiếp những ngày tháng ở Oxford chờ Fernando quay lại. Dần dần cô thấy công việc ở văn phòng giáo sư Portlock đã trở nên quen thuộc và rồi với kinh nghiệm có được, tất cả sẽ trở nên nhàm chán. David Wilson đã bảo vệ thành công luận án Tiến sĩ. Anh thôi không làm trợ lý chính cho giáo sư Portlock nữa. Một anh chàng cao ráo, trông thân thiện đến từ Bỉ thế chỗ David. Kim vừa buồn vì xa anh vừa thấy thoải mái không phải đối diện “người đến sau” mỗi ngày. Hôm David tạm biệt Kim để lên Luân Đôn làm quản lý cho một tổ chức tài chính quốc tế, anh chân thành chúc cô sớm quay về Việt Nam để có điều kiện làm việc trong doanh nghiệp “Dĩ nhiên là điều đó không làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng của em- David lúng túng- Anh luôn mong em được hạnh phúc”. Kim cũng nhìn vào mắt David, cầu chúc anh luôn giữ được nụ cười trên môi và sẽ gặp được một nửa của mình. Cô để tay mình thật lâu trong đôi bàn tay mềm mại và ấm nóng của anh.

So với thời học Cao học với những áp lực nặng nề về điểm số và khối lượng kiến thức nhận được dồn dập, thời gian này Kim thấy công việc rất nhẹ nhàng, không một chút thử thách. Cô biết một người nước ngoài như mình dù tốt nghiệp Cao học ở Oxford cũng không dễ dàng xin được một việc quan trọng trong doanh nghiệp lớn bên đây. Cô sẽ không đủ kinh nghiệm đê được làm manager, còn làm nhân viên thường chẳng ai dại mướn Thạc sĩ. Fernando đôi khi dò hỏi: “Em có muốn sang Mỹ học một khoá ngắn hạn nào đó để thay đổi không khí và ở gần anh không?”. Ngại cái ồn ào của New York, Kim từ chối: “Em quyến luyến Oxford quá, ở đây yên tĩnh và cổ kính quen rồi. Tuy công việc có nhàm chán nhưng em được lãnh lương. Qua Mỹ, em ở không cho anh nuôi sao? Vả lại ở Oxford em có nhiều kỷ niệm vơi anh hơn!”. Fernando không thích năn nỉ nhưng anh có vẻ dỗi: “Em thích sống ở nơi có nhiều kỷ niệm với anh hơn là sống chung với anh hả? Chắc em muốn nói kỷ niệm với David hay Mauricio chứ gì?”

Có lần Kim tình cờ thấy Mauricio ở khu phố cổ. Anh thoáng trộm nhìn cô nhưng rồi lại lơ đi không chào. Kim vui mừng muốn đến trò chuyện nhưng thái độ “gặp nhau làm ngơ” của Mauricio làm cô cụt hứng. Kim biết Mauricio đã hoàn thành khoá học Cao học và xin ở lại Anh đi làm thay vì quay về Chile. Anh lên Luân Đôn rồi thỉnh thoảng thấy xuất hiện ở Oxford. Kim nghe mấy người quen trong khu học xá cho hay hình như hiện nay Mauricio đang yêu một cô châu Á. Kim tự hỏi lẽ nào anh cố tình tìm cho mình một cô da vàng.

Fernando không muốn Kim sang New York thăm mình nữa với lý do: “Em mà qua nhà anh rồi lúc về anh chỉ thấy toàn hình ảnh của em ở khắp nơi, nhớ không chịu nổi!”. Những kỳ nghỉ trong năm anh bay về Oxford với cô, hai người thường cùng nhau đi lang thang trong những con đường cổ kính rồi âu yếm chăm sóc nhau bằng những màn nấu ăn của mình. Kim giờ đã tiến bộ trong chuyện bếp núc đến mức Fernando tưởng mình nằm mơ khi nhớ lại thời cô đầu bù tóc rối đứng chiên khoai tây rồi chấm mút với cả hộp sốt cà trong khu học xá mà cô gọi là “fish and chips”.

Thỉnh thoảng họ tranh thủ về Lisbon thăm gia đình Fernando. Con mèo Lousiana hình như biết Kim hăm lột da nên đang lúc Fernando nựng nịu mà thấy cô đến, tự động nó nhảy ra khỏi đùi anh bỏ đi. Những lần như vậy, Kim thấy ngượng ngùng, nghĩ mình nhỏ nhen đến mức ghen với con mèo làm nó còn cảm nhận được. Fernando phải vừa an ủi, vừa trêu chọc cô: “Ở nhà này nó chỉ thích mình anh, tại anh là người đem nó về nuôi. Nó bị bỏ rơi trong cái thùng để tên Lousiana ở góc đường. Thôi em đừng ghét nó nữa!”.

Đôi khi nằm trong căn phòng nhỏ treo đầy hình ảnh của Fernando cùng bạn bè ở Lisbon ngày trước, Kim vẫn thường dò hỏi anh về những mối tình cũ. Fernando cười ngất: “Mấy cô đó không ghen vơi em thì thôi! Em là mối tình cuối của anh rồi còn muốn gì nữa?”. Cha Fernando giờ đã chịu nói chuyện với Kim, tuy không liến thoắng như mẹ anh nhưng cũng đủ làm Kim cảm động với những cử chỉ chăm sóc thân thương. Fernando nói ngày trước cha anh cũng nói vừa đủ như anh bây giờ, về sau chắc oải mẹ anh nói nhiều quá nên ông “cấm khẩu” được chừng nào tốt chừng đó. “Em coi chừng mai mốt anh cũng như vậy nếu em làm anh chán nghe em nói!”. Kim có vẻ sợ lời đe doạ này của Fernando nên cô không dám đề nghị anh lại về Việt Nam với mình. Thậm chí khi Fernando gần hết thời hạn công tác bên New York và đã bắt đầu hồi hộp bàn đến chuyện đám cưới, anh cũng chỉ nói sẽ tổ chức ở Oxford, nơi hai người yêu nhau và ở Lisbon, nơi sinh sống của gia đình chú rể. Kim do dự mãi cũng không dám mở lời gợi ý với Fernando sẽ làm đám cưới ở Việt Nam, cho đến khi mẹ cô gọi điện sang nhắc nhở: “Chừng nào tụi con về để mẹ còn đặt nhà hàng và lo mời khách khứa?”. Kim mới phát hoảng, e ngại báo cho Fernando biết lúc anh đã dọn nhà ở New York về Oxford chuẩn bị giai đoạn báo cáo kết thúc dự án hợp tác.

- Sao!- Fernando nhìn Kim cười giễu cợt- Mẹ em hết xấu hổ vì con gái yêu lấy phải quái vật rồi hả? Mẹ em dám mời khách khứa nữa sao? Anh tưởng giấu được chừng nào tốt chừng đó chứ!

- Mẹ em đòi mời đến bốn trăm khách đó!- Kim nhăn mặt trước để khỏi phải nghe Fernando la lên kinh ngạc.

- Trời ơi! Lúc thì không thèm mời lấy một người, giờ tự nhiên khoe khoang chi dữ vậy? Anh không chịu xuất hiện trước từng đó người đâu! Anh vẫn còn mặc cảm lắm! “Cóc nhái” mà đòi ăn thịt “thiên nga”!

Kim khổ sở:

- Thôi mà! Tại khi đó mẹ em “sốc” quá! Em tên Thiên Kim, là đứa con của sự hiền thục đoan trang, của lễ giáo gia phong, con vàng con bạc của mẹ em. Đâu có ngờ tưởng em ngoan vậy mà dám có bồ Tây, lại còn dám dẫn về đòi cưới nữa!

- Chồng Tây thì có gì khác chồng Việt Nam?- Cho mãi đến giờ Fernando vẫn không ngừng thắc mắc- Sao người Việt Nam “phân biệt chủng tộc” quá vậy?

- Vì có chồng Tây thì cầm chắc………đã quan hệ trước hôn nhân rồi. Đối với gia đình nghiêm khắc như em thì chuyện này khó chấp nhận. Rồi nếu lấy chồng Tây, chắc mẹ em sợ- Kim ngập ngừng- sợ rằng….. chồng Tây sẽ đòi hỏi “chuyện đó” nhiều lắm, e con gái mình chịu không nổi!

Fernando ôm bụng cười:

- Lạy Chúa tôi! Ai mà đồn ẩu quá vậy nè! Sao em không nói cho mẹ biết toàn là em rượt anh thôi!

Trêu xong biết chắc thế nào Kim cũng rượt mình đập cho một phát, Fernando bỏ chạy trước. Nhà Kim vốn không lớn, lại đang chứa bao nhiêu thùng đồ của Fernando dọn từ New York về nên hai người rượt nhau vướng đồ té lăn ra. Fernando nhăn mặt để Kim đấm mình mấy cái rồi ôm ghì cô vào lòng thì thầm: “Không phải sao?”. Kim đang ngượng vùi mặt vào ngực anh không đáp. Fernando hiếm khi chủ động đề nghị chuyện ân ái. Nhưng cái vẻ tận tình chăm sóc , những nụ hôn âu yếm, ánh mắt dịu dàng và cả những câu trêu chọc đầy thương yêu của anh luôn làm Kim không chờ đợi nổi, đến mức phải luôn ở vào thế chủ động. Fernando biết kiên nhẫn và hạnh phúc đón nhận cô đang đến với mình một cách cuồng nhiệt để rồi đáp trả lại cũng cuồng nhiệt không kém. Đôi lúc anh còn đùa, để Kim phải “quyến rũ” mình một lúc rồi mới chịu “thuận tình” cho cô lôi vào cuộc. Thậm chí quá quắt hơn, thỉnh thoảng Kim phải “rượt” ông chồng sắp cưới của mình theo đúng nghĩa đen làm Fernando tự hào nhận mình quá sức gợi tình. Những lúc như thế, Kim hay đỏ mặt nhớ thời Mauricio nhận xét trông cô e dè nhưng “máu lửa” dù khi đó quả thật cô “chưa biết gì”.

Kim biết đối với phụ nữ Việt Nam thế hệ như mẹ cô thật khó có được những giây phút hoàn toàn hạnh phúc trong quan hệ vợ chồng. Ba cô luôn có vẻ rất gia trưởng và mẹ cô hẳn chỉ xem chuyện ân ái là một nghĩa vụ, thậm chí là một nghĩa vụ rất ngại thực hiện. Mẹ cô không thể tưởng tượng nổi phụ nữ được quyền chủ động trong chốn phòng thư. Càng nghĩ Kim càng thương mẹ và biết khó mà giải thích cho bà hiểu cô hạnh phúc ra sao bên Fernando. Hẳn bà nghĩ cô yêu anh chỉ vì anh hơn cô một cái đầu, có học vị và chức tước như bà đã từng yêu ba cô trước kia, để rồi nhiều lần Kim bắt gặp mẹ cô đang khóc thầm và chịu đựng sự ích kỷ từ người chồng danh giá của mình.

- Anh ráng chiều mẹ em đi!- Kim nhỏ giọng năn nỉ- Mẹ em chỉ sống vì niềm tự hào con cái. Về Việt Nam lần nữa làm đám cưới cho mẹ em cũng được khoe với mọi người em có chồng cưới hỏi đàng hoàng.

Fernando thẳng thắn:

- Nhưng lần này cha mẹ anh không về được đâu! Ấn tượng lần trước không được hay lắm!

- Không sao, miễn có chú rể là được!- Kim dễ dãi- Anh thu xếp công việc về với em nhé!
- Thôi được rồi- Fernando nhìn vẻ mặt nài nỉ của Kim, nhượng bộ- Anh chịu về Việt Nam làm đám cưới, nhưng nếu anh còn nhìn thấy một giọt nước mắt nào của mẹ em nữa thì anh bỏ về đây liền, không thèm ở lại Việt Nam làm việc đâu!

Kim ngơ ngác nhìn Fernando đang tỉnh bơ nhìn cô cười rất cao ngạo:

- Sao? Anh sẽ sang Việt Nam làm việc hả?

- Anh xin được việc làm rồi- Fernando thông báo tiếp- trong tập đoàn máy tính I của Mỹ có chi nhánh ở Sài Gòn! Anh làm giám đốc tài chính, nhiệm kỳ ba năm!

Kim bán tín bán nghi:

- Thật sao? Anh có thể bỏ những nơi phát triển như Mỹ và Anh để làm việc ở Việt Nam? Anh không thấy là phí phạm lắm sao? Vì cái gì mới được chứ?

Fernando nhún vai:

- Vì cái gì hả? Anh tưởng em thông minh lắm, sao hôm này nhìn tối hù. Vì em! Vì muốn cho em có dịp chứng minh với bà mẹ "phân biệt chủng tộc" của em thấy anh không phải "loại thường"! Vì muốn cho em được làm việc trong môi trường kinh tế đang phát triển ở đó để em thỏa sức vùng vẫy. Được chưa?

Fernando nhìn Kim vẫn đang mở to mắt ra ngơ ngác. Anh phì cười vuốt tóc cô dịu dàng, nói vẫn biết cô mong về nhà và được sống ở đó như cá về với nước. Chỉ có ở Việt Nam, Kim mới có thể vào làm trong doanh nghiệp lớn và vận dụng những gì học hỏi được trong suốt bốn năm ở Oxford. Anh thì đi đâu cũng được, mỗi nước vài năm để học hỏi kinh nghiệm cũng chảng sao. "Thật ra Việt Nam đang là môi trường đầu tư hấp dẫn- Fernando kéo Kim nằm xuống gối đầu lên đùi mình- Thị trường cổ phiếu sắp nóng lên rồi, em không chịu đọc báo kinh tế gì hết! Làm giám đốc tài chính chỉ là bước đầu để anh tìm hiểu môi trường ở đó thôi. Nói chung người như anh có thể làm được nhiều chuyện "kỳ diệu" ở Việt Nam. Sắp tới anh sẽ rất cần em!". Kim nằm im không biết nói gì. Chưa bao giờ cô hỏi Fernando về công việc của anh bên Mỹ, luận án Tiến sĩ anh đã abỏ vệ nói về điều gì cô cũng không quan tâm, chảng khi nào cô đả động đến con đường sự nghiệp của anh và không nghĩ anh cần bất cứ sự hỗ trợ nào của mình. "Anh cần em làm chuyện gì chứ!- Kim nhíu mày thắc mắc- Em có biết gì đâu mà giúp anh?". Fernando lắc đầu cười: "Em sao không bỏ được cái tật tự ti của mình vậy? Anh cần............. em cho anh một khoảng không khí gia đình đầm ấm, một căn nhà chung được chăm sóc cẩn thận, và ...... và những đứa con ngộ nghĩnh..... giống mẹ nó. Có như vậy anh mới không cảm thấy lạc lõng ở một đất nước xa lạ và gia đình vợ "phân biệt chủng tộc" của mình!". Kim lặng người, cô nhìn Fernando đang trông chờ ở cô một lời hứa. Kim ngồi dậy ôm chầm lấy anh rồi thì thầm trả lời: "Em nghĩ nếu muốn trả thù anh ngày xưa "đàn áp em dã man", thì đây là thời điểm thích hợp nhất! Nhưng thôi, không thể đối xử tệ với cha của con mình".

Kim và Fernando dự đính đám cưới của mình là một cuộc hành trình từ Oxford đến Lisbon rồi kết thúc tại Sài Gòn. Hai người thường nhịn cười, chép miệng than chuyện tình của mình làm giàu cho ngành hàng không rồi tự hỏi không lẽ hàng năm phải kỷ niệm ngày cưới đến ba lần. Fernando đã xin kết thúc hợp đồng ở trường Đại học Oxford, chuẩn bị về Việt Nam làm việc. Nhưng Kim còn vướng vài dự án phải hoàn thành chỗ văn phòng giáo sư Portlock nên Ferrnando phải chờ. Một tháng trời từ sáu giờ sáng cô đã phải đeo laptop ra bến xe, lên Luân Đôn làm việc trong một doanh nghiệp nhỏ. Đến tám giờ tối Kim mới mệt mỏi về đến Oxford. Sợ Fernando ở nhà một mình buồn , cô khuyên anh về Lisbon thăm gia đình. Fernando từ chối, nói không muốn xa Kim, không muốn để cô đi về một mình nữa. Anh hứa từ giờ đi đâu cũng phải hai người, bất đắc dĩ sau này phải đi công tác vài ngày thì thôi, nhưng phải cố gắng cho người kia theo "tháp tùng". Kim nhún vai có vẻ không tin vì biết Fernando luôn xem trọng sự nghiệp, tuy cô nhận ra dạo này anh tỏ thái độ nôn nóng chờ ngày đám cưới và thường nhắc đến mong muốn hai người sớm có con để tạo dựng một gia đình đầm ấm. Kim vẫn thường bật cười, trêu Fernando già mất rồi. Cô thủng thẳng nói "Em vẫn còn ham vui, anh biết mà!" rồi khoái chí nhìn anh thất vọng mà không thèm năn nỉ. Nhưng mỗi khi đi làm về đến nhà, được Fernando đón chờ cùng những nụ hôn dịu dàng, thấy anh pha sẵn nước nóng trong bồn cho cô tắm và dọn cơm tối ngồi chờ ăn chung dù đã trẽ. Kim biết mình cũng khao khát một gia đình bên nhau đề huề. Đôi khi cô đùa trông Fernando giống một ông chồng thất nghiệp ở nhà làm nội trợ, chờ vợ đi làm đem tiền về. Fernando đang rửa chén, nhún vai lạnh lùng: "Anh lam sao thất nghiệp được, không làm việc trí óc thì cũng kiếm được việc tay chân, tệ lắm thì cũng xin đi...... giúp việc nhà cho người ta. Chỉ có ở Việt Nam của em đàn ông mới bày đặt tự ái hão, bao nhiều việc nhà bắt phụ nữ gánh hết". Kim thường im lặng khi anh lên án chuyện này. Lần sang Việt Nam làm lễ đính hôn, Fernando rất lấy làm bất bình thấy đàn ông ngồi đầy trong quán nhậu còn phụ nữ hùng hục làm bao nhiêu là việc trong ngoài.

- Đáng lý mẹ em thấy em lấy anh phải mừng mới đúng chứ!- Fernando giễu cợt- Anh có để em làm gì đâu, bất quá chỉ nhờ em ủi dùm mấy cái áo cho ra vẻ đàn ông có vợ rồi!

Kim nhún vai cười:

- Ở nước em đàn ông mà làm chuyện nhà thì kỳ lắm, không ra dáng đàn ông. Đàn ông phải làm chuyện đại sự!

Fernando lại giễu cợt:

- Vậy ai làm việc nhà nếu cưới phải cô vợ như em? À, mẹ em có gửi áo dài cho em kìa, em mặc thử đi! Sao lần này quan tâm đến đám cưới của "người đẹp" và "quái vật" quá không biết!

Kim vui vẻ đi thử áo, cô bảo Fernando cũng mặc đồ Veste vào đàng hoàng đứng gần xem có xứng đôi không. Hai người mỉm cười nhìn nhau trong gương, chợt Fernando kinh ngạc kêu lên: "Sao em cao quá vậy? Anh nhớ hồi gặp lần đầu, em nhỏ xíu, đứng mới tới cổ anh thôi mà!". Kim bật cười, trêu anh chắc cả ngày ở nhà buồn quá nên không còn tỉnh táo nữa. Lúc nào cô cũng cao như vậy thôi. Fernando nhất quyết Kim đã cao lên khá nhiều, anh hỏi chiều cao của cô bao nhiêu. Kim nhún vai: "Một mét năm mươi bảy, bằng diễn viên Rees Whiterspoon, đóng phim Luật sư tóc vàng đó!". Fernando tức tốc đẩy Kim đến sát tường, làm dấu cẩn thận rồi lấy thước dây ra đo. Lần này đến phiên Kim kinh ngạc, cô thực sự đã cao đến một mét sáu mươi bốn. "Em thấy chưa!- Fernando đắc thắng kêu lên- Em cao hơn hồi mới qua Anh. Chắc tại nhờ anh bắt ăn nhiều, uống sữa mỗi ngày, tập thể thao, đi bơi thường xuyên. Thời tiết lạnh cũng là một yếu tố quan trọng làm người ta cao lên đó!". Kim bần thần không biết nói gì, cô không tin nổi mình có thể cao lên vào lúc tuổi đã hai mươi lăm. Bảy centimét đâu phải ít! Quần áo hồi mới đem qua Kim không mặc từ lâu, phần cô tròn ra, phần nhìn kiểu dáng khá "nhà quê". Có lẽ vì thế mà cô không nhận ra mình đã dần cao lên.

Fernando nhìn vẻ ngơ ngẩn của Kim, mỉm cười tự hào: "Nhờ anh hết thấy chưa! Không những anh làm em giỏi hơn mà còn đẹp ra nữa!" Rồi Fernando nháy mắt trêu: "Hèn gì dạo sau này hôn em không phải cúi xuống nhiều, đỡ mỏi cổ!". Kim không biết nói gì, đã từ lâu cô không còn tự ái vì chiều cao của mình khi Mauricio thuyết phục dù thấp vẫn có nét quyến rũ riêng và thực tế cho thấy nhiều chàng trai cao ráo vẫn dành cho Kim những ánh mắt thân thiện. Bên đây cô gặp mọi người đến từ khắp nơi, cao lớn rất nhiều mà thấp bé cũng không hiếm. Dân châu Âu chính gốc nhiều người cũng không cao, nhất là ở các nước miền Nam. Kim cũng chưa từng quan tâm bên cạnh Fernando cao một mét tám trông cô có nhỏ bé không. Cô luôn tự ti về kiến thức của mình trước anh nhưng hoàn toàn thoải nái về mặt hình thức. Nhưng dù sao giờ đột ngột nhận ra mình cao hơn đến bảy centimet, Kim vẫn thấy đây là một lợi thế từ trên trời rơi xuống. Ít ra không cảm thấy phải nhìn lên khi nói chuyện với tụi Tây như dạo mới bên Việt Nam sang. Kim nhìn Fernando đang mỉm cười tự đắc, nghĩ thật lố bịch nếu phải cảm ơn anh có công biến cô từ "vịt con xấu xí" thành "thiên nga kiều diễm" dù đó là sự thật. Fernando biết Kim đang ngượng, anh làm bộ tính, kéo cô đứng lên soi gương tiếp.

- Sao hồi làm lễ đính hôn mẹ em không sửa soạn áo dài cho em?- Fernando vuốt ve tà áo bằng thứ vải mềm mại- Lần đó em mặc đồ bình thường nhìn "bệ rạc" dễ sợ!

Kim rụt rè kêu lên:

- Ủa! Sao màu mắt của em nhìn giống anh quá!

- Ừ! Mắt em màu nâu!- Fernando thốt xong cũng giật mình vì bất ngờ- Anh nhớ hồi đó màu đen mà! Lúc em tức giận nhìn em "căm thù", mắt em đen lay láy! Còn "ám ảnh" anh đến bây giờ!

Hai người kinh ngạc hết nhìn nhau lại nhìn vào gương. Kim còn nhận ra mắt mình trở nên sâu hơn, "hai mí" rõ rệt như người phương Tây, lông mi dài ra, cong vút lên. Trông cô vẫn còn là người Việt Nam một trăm phần trăm nhưng không hiểu sao đứng bên Fernando, cô trở nên hao hao giống anh. Fernando có vẻ trẻ ra, mặt anh bầu bĩnh hơn, không góc cạnh, nhìn nghiêm trang như trước nữa. Fernando nhìn vẻ ngơ ngác của Kim, bật cười nhận xét: "Người ta nói hai người yêu nhau quá sẽ có chiều hướng giống nhau đó. Giờ anh mới thấy đúng dù cũng khó tin! Một người châu Âu và một người châu Á mà "tự điều chỉnh" cho giống nhau cũng lạ!". Rồi Fernando nhìn vào mắt Kim trêu chọc: "May mà em yêu anh, chứ nếu yêu Daviđ Wilson thì không ổn. Mắt anh ta màu xanh. Em tóc đen mà mắt lại xanh biếc chắc nhìn kỳ cục lắm!". Đột nhiên Kim nhảy dựng lên, cô lắc đầu chối bỏ: "Không! Không được! Tại sao em lại bị "Fernando hóa" chứ! Tại sao anh không thấp xuống, tại sao mắt anh không trở nên màu đen, tại sao anh không giống người Việt Nam?". Fernando mỉm cười nhìn Kim đang mất bình tĩnh, anh kéo cô vào lòng vỗ về: "Thôi được rồi! Tại em đang ở châu Âu, có thể em ngủ ít nên mắt em sâu hơn, em ít nhìn ánh nắng mặt trời nên mắt em nhạt màu đi. Thật ra bình thường mắt em vốn cũng rất to. Mà sao em sợ giống anh dữ vậy? Giống anh thì.....đẹp chứ sao!". Kim vẫn thấy chuyện này "khó tiêu hóa", phản khoa học, cô hăm chừng về Việt Nam sẽ cho Fernando ăn ......nước mắm mỗi ngày, khi đó mắt anh sẽ phải đen như cô ngày xưa. Fernando vẫn cười, tỉnh bơ nói không có gì là phản khoa học hết. Trên đời này có thiếu gì chuyện không lý giải được. Chuyện yêu đương của hai người đến từ hai nơi khác nhau và phải mượn ngôn ngữ thứ ba để giao tiếp không phải đã là một chuyện không bình thường rồi sao? "Sẽ còn nhiều chuyện kỳ lạ nữa- Fernando nháy mắt tiên đoán- Anh chắc là mai mốt em có bầu anh sẽ ốm nghén, em sanh con thì anh bị đau đẻ! Sợ lúc đó sao anh vẫn tỉnh bơ mà Mauricio bị đau bụng mới khổ!". Fernando trêu xong cắn răng để Kim tha hồ thụi anh cật lực. Lúc cô kiệt sức thì "bao cát" vẫn còn cười, anh ôm cô thì thầm: "Cả ngày ở nhà một mình anh buồn lắm. Chọc em một chút thấy vui dễ sợ. Mà nè, dạo này em đánh đau lắm rồi đó nhe. Thật không ai như anh, đi đào tạo cho người sẽ "giết" mình! Từ hồi quen em đến giờ bị em đấm, tát, cào cấu, phang đồ vô người. "Dã man" kinh khủng! Vậy sao ai nói phụ nữ Việt Nam nổi tiếng hiền dịu?"

16. Trở về

Đám cưới ở Oxford hoàn toàn trong không khí thân mật với một ít khách mời là các giáo sư và bạn bè đồng nghiệp. David Wilson cáo lỗi không đến dự vì đang đi công tác ở Thái Lan. Anh nói rất có khả năng trong hai năm nữa anh được cử sang Việt Nam làm giám đốc một quỹ đẩu tư. Kim vui mừng đón nhận tin này, cô hy vọng có thể "trả ơn" sự nhiệt tình của anh ở quê hương mình và còn lên kế hoạch "làm mai" Thụy Vũ cho David. Cô nghĩ hai người sẽ rất xứng đôi với nhau. Vi Vi Le đột ngột xuất hiện ở đám cưới cùng Mauricio làm Fernando nhìn Kim dò hỏi. Kim không gặp Mauricio từ lâu, nếu không cũng sẽ mời dự ngày vui của mình. Tuy thắc mắc nhưng mọi người vẫn chào nhau vui vẻ.

Mauricio kéo Kim ra để có dịp hỏi nhỏ: "Cái quần bơi của anh đâu rồi? Sau đêm Giáng sinh đó, anh ngại gặp em vì sợ Fernando xuất hiện đột ngột. Mỗi lần như vậy đứng tim lắm!". Kim cười nói sau nhiều lần nhắn Mauricio mà anh không chịu đến, giận quá cô vứt cái quần và mắt kính vào sọt rác lâu rồi, nhưng chiếc nhẫn màu đỏ thẫm hình trái tim thì vẫn còn. "Em thường đeo nó- Kim nháy mắt tiết lộ- Fernando không biết của anh tặng đâu, đừng lo! Anh ta còn khen nhẫn đẹp nữa!". Mauricio lại nhìn Kim đắm đuối: "Em mặc áo dài Việt Nam gợi cảm kinh khủng, còn hơn mặc bikini nữa. Vậy sao hồi nào đến giờ không cho anh có dịp ngắm, Lolita của anh?". Kim bật cười với Mauricio nhưng e dè liếc sang Fernando thăm chừng. Fernando và Vi Vi Le đang thì thầm gì đó trong một góc khuất.

Tối về, Fernando kể Vi Vi khoe đang yêu chân thành anh chàng Mauricio và có thể hai người sẽ làm đám cưới vào mùa xuân năm nay. Kim cười ngặt nghẽo, nói không tin hai người đó có thể yêu nhau được dù suy cho cùng có vẻ hợp nhau về "khoản đó". Fernando nhún vai: "Anh thấy cuộc đời này không có gì là không thể!" rồi nhìn Kim ngụ ý làm cô ngượng ngùng kêu lên: "Ý anh nói lý ra anh và em cũng không thể yêu nhau chứ gì?!". Nhìn Fernando kiêu hãnh đáng ghét, Kim buột miệng tiết lộ mình cũng xin được việc làm ở Sài Gòn rồi, trong công ty hàng tiêu dùng đa quốc gia U.
- Sao?- Fernando bất ngờ kêu lên- Em cũng năng động quá chứ! Người ta cho em làm chức gì? Có được làm manager không?

Kim dương dương tự đắc:

- Được! Về tới Sài Gòn nhận chức rồi em sẽ được gửi qua Hà Lan đào tạo liền.

Fernando ngơ ngác:

-Thật không? Em đi bao lâu?

- Ba tháng! Kim thở dài.

- Cái gì?- Fernando cố kìm nhưng không thể không nhảy dựng lên- Em giỡn hả? Em bắt anh qua Việt Nam "làm rể" rồi bỏ anh ở đó bơ vơ ba tháng một mình hả? Rồi gia đình em đối xử tệ với anh làm sao? Công ty bên đó đã thuê cho anh một căn nhà có tới bốn phòng ngủ cho anh, nhưng anh làm sao sống được trong căn nhà to lớn đó mà không có em chứ?

Kim trêu chọc:

- Anh mà biết sợ ai? Em đâu có dám bắt anh, tự anh muốn qua Việt Nam mà! Giờ cho anh biết cảm giác của em khi anh thông báo bỏ em lại Oxford để qua Neww York làm việc ba năm.

Fernando sững người nhìn Kim. Anh nghẹn họng, tức giận nhưng không có cớ gì để phản ứng. Cuối cùng Fernando chỉ biết buồn rầu trách: "Dù sao bây giờ em với anh cũng là vợ chồng rồi, ít ra cũng phải bàn với anh một tiếng chứ!". Kim nhìn vẻ đau khổ của anh, không nỡ đùa nữa, cô thú nhận đã từ chối người ta rồi. Tưởng Fernando vui mừng, không ngờ anh còn phản ứng dữ hơn.

- Em khùng hả? Sao lại bỏ qua một cơ hội tốt như vậy? Em có biết công ty U có tên tuổi lắm không? Mà một người chưa có kinh nghiệm nhiều trong doanh nghiệp như em được tuyển làm manager đâu phải dễ, lại còn được gửi đi đào tạo tại công ty mẹ!

- Em không bỏ anh bơ vơ ba tháng một mình ở Việt Nam được- Kim nén cưới nhắc lại lời Fernando- Tội nghiệp!

- Thôi đi!- Fernando ngượng ngùng hét toáng lên- Anh đâu phải con nít! Anh mà biết sợ ai chứ? Anh không muốn làm ảnh hưởng sự nghiệp của em!

Kim nhún vai:

- Mọi chuyện xong rồi, em đã từ chối rồi. Thôi, không nhắc đến nữa. Tại anh làm em thấy ghét quá nên mới kể cho anh nghe thôi. Ủa, mà dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của mình mà, anh không có ý định động phòng với em sao?

Fernando quạu quọ:

- Động phòng cái nỗi gì! Em quay anh như chong chóng! Mới cưới xong đã bị em chơi cho một vố !
Kim bật cười, nhỏ nhẹ nói với Fernando rằng cô chỉ muốn tự xoay sở tìm việc một mình để làm anh ngạc nhiên. Khi được nhận lời sau buổi phỏng vấn ở Luân Đôn về, cô cũng muốn chia sẻ với anh nhưng biết người ta kèm theo điều kiện đi đào tạo ba tháng, cô đã quyết định tư chối. Thật ra hai người đã chờ đợi nhau quá lâu rồi, giờ vắng nhau thêm vài tháng nữa cùng không sao nếu điều này thực sự cần thiết. "Nhưng em với anh còn có dự án cá nhân riêng phải thực hiện, điều này quan trọng vơi em hơn". Fernando đang giận anh bỏ vào nhà tắm không để ý đến lời Kim làm cô cụt hứng. Tối đó Fernando tiếp tục giữ vẻ mặt buồn bực dù vẫn ôm Kim vào lòng ngủ như một thói quen. Cô thở dài giữ lại một tin quan trọng mình muốn báo với anh.

Sáng ra, Fernando giả vờ quên chuyện xích mích tối qua, anh mỉm cười nhìn Kim nói: "Chào em, vợ của anh!" rồi vội vã hối cô dậy chuẩn bị ra ga cho kịp chuyến tàu đi Edinburgh. Hai người sẽ hưởng tuần trăng mật vài ngày ở thủ phủ của Scotland trước khi thực sự rời nước Anh.

Lisbon, mẹ Fernando cười nói suốt buổi tiệc cưới và kéo anh ra nhảy với bà đến mệt nhoài mới thôi. Em trai Fernando lich sự mời Kim nhảy một bản và đột nhiên tiết lộ: "Lần đầu gặp chị, tôi cố ý trêu nên nói Fernando từng thất tình chết lên chết xuống. Thật ra anh cũng thất tình một lần, nhưng không đến nỗi chết, với một phụ nữ lớn tuổi hơn mình nhiều nên bị cha mẹ tôi ngăn cản. Fernando buồn quá bỏ sang Anh du học. Không ngờ sau này lại dẫn chị về giới thiệu là bạn gái, một người trẻ măng hay nhõng nhẽo khác xa cô gái trước. Thật tình tôi không hiểu nổi tình yêu là gì!". Kim ngạc nhiên nhận ra mình tuy hơi bất ngờ trước "thành tích" yêu người lớn tuổi của Fernando nhưng không thấy ghen tí nào. Thậm chí khi thằng em cho cô hay cô ta tên đúng là Lousiana, Kim cũng thấy lòng bình thản. Mẹ Fernando đã mua con mèo bỏ trong thùng để tên cô gái đó, bà cố tình đặt con mèo ngay góc đường vào giờ Fernando đi làm về cho anh lượm nuôi. Tưởng sẽ quấn quýt con mèo mà ở nhà, rôt cuộc Fernando vẫn bỏ đi Oxford. Kim định nói: "Tôi mà Fernando còn bỏ đi Mỹ được, nói gì con mèo có đủ sức hut anh ta ở lại".

Sau lêc cưới hai người ở lại Lisbon mười ngày. Mẹ Fernando mong được tha hồ chăm sóc các con và muốn Kim có dịp tìm hiểu nhiều hơn về quê chồng. Bà nấu toàn những món đặc sắc của Bồ Đào Nha với thật nhiều hải sản như trai, sò, cá tuyết, cá bơn. Fernando tự hào cho Kim biết: "Sách mỏng nhất ở Anh là cuốn về ẩm thực, có mỗi "fish and chips" đơn giản làm quốc hồn quốc túy. Còn sách dày nhất trong nhà này là cuốn sưu tầm các món ăn của mẹ". Bà có cả một tư gỗ đựng gia vị từ hạt tiêu đủ màu, gừng, nghệ tây, ớt bột, quế hương, cà -ri, rau mùi khô, đến những thứ không thể gọi tên đến từ nước Ai Cập, Ấn Độ, Braxin. Người Bồ Đào Nha rất thích sử dụng gia vị và ưa pha trộn chúng phức tạp làm thành những món ăn không cách gì bắt chước được ở một nước khác. Mẹ chồng gợi ý Kim nên học nấu món súp Caldo verde vì đây là món đặc trưng Bồ Đào Nha rất được Fernando yêu thích. Kim e dè từ chối: "Fernando biết nấu ăn mà, tự anh ta nấu lấy còn phải hơn không....". Mẹ chồng cô lắc đầu: "Dù vậy nếu người vợ biết nấu một món đặc biệt cho chồng sẽ được chồng cảm kích hơn". Fernando nháy mắt nói gì đó với mẹ bằng tiếng Bồ Đào Nha rồi cả hai cười phá lên làm Kim chột dạ. "Nó nói- mẹ Fernando dịch lại- Trong trường hợp của con, nếu con đừng nấu thì nó sẽ cảm kích hơn!". Hai mẹ con họ lại tiếp tục cười khoái chí nhìn Kim bị khiêu khích, cuối cùng cô chui vào bẫy: "Thôi được, để con ráng học!". Nhưng rồi Kim hiểu ra, quả thật Fernando sẽ vô cùng cảm kích nếu cô đừng nấu cái món đặc sản vô cùng khó làm này. Mẹ anh phải tỉ mỉ ngồi xắt những lá bắp cải cuộn, rồi khoai tây, củ hành, xúc xích, dầu o-liu và đủ thứ gia vị rắc rối. Món cá hầm với trai sò Caldeirada còn mệt mỏi hơn vì phải chuẩn bị các nguyên liệu rất lâu và phải nêm nếm với cả núi gia vị. Các món ăn của Bồ Đào Nha được nấu vất vả hơn rất nhiều so với những nước khác ở châu Âu. Vì thế hương vị cũng đậm đà hơn, rất thơm ngon hấp dẫn và làm người ta nhớ đén thật nhiều nếu phải đi xa. Kim nhận ra trong gia đình Bồ Đào Nha người mẹ đóng vai trò rất quan trọng, đó là người đem đến cho chồng con những bữa ăn công phu với tất cả tình thương yêu. Khi ra ngoài xã hội, người phụ nữ có thể kém cạnh hơn, nhưng trong gia đình đó là người quán xuyến tổ ấm và được chồng con hết mực tôn trọng. Nếu cần bảo vệ quyền lợi của những đứa con, các bà mẹ Bồ Đào Nha sẵn sàng đấu tranh rất quyêt liệt. Mẹ Fernando kể khi anh còn học ở Trung học, các nữ sinh vào đầu hè do thời tiết quá nóng lên đến ba mươi tám độ nên mặc toàn áo hai dây với mini jupe đến trường. Thế là lũ con trai xao nhãng chuyện học hành đến mức các bà mẹ phải tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra. Sau khi biết được nguyên do các bà mẹ đã kiện cáo rồi biểu tình ầm ĩ nhằm "trong sạch hóa" môi trường cho các nam sinh. Phụ huynh của nữ sinh cũng đòi Bộ Giáo Dục phải có qui định trong ăn mặc vì tỷ lệ........ có bầu tăng lên đáng kể mà luật Bồ Đào Nha không cho phép phá thai. Cuối cùng dĩ nhiên lý của các bà mẹ bao giờ cũng thắng. "Nhờ vậy mà Fernando mới học lên nổi Tiến sĩ!". Bà tươi tắn báo cho Kim biết đã lên chương trình dẫn cô đi các bảo tàng để tìm hiểu về Bồ Đào Nha, giờ đây đã là ngôi nhà thứ hai của cô.

Kim không hiểu sao dân châu Âu nói chung và Bồ Đào Nha nói riêng rất mê những bảo tàng. Còn cô mỗi lần "bị" dẫn vào những chỗ này là sợ chết khiếp. Kim ngại sự kém hiểu biết của mình về nghệ thuật sẽ làm người mời đi thất vọng. Những lúc như thế, cô thấy ngậm ngùi vì dân Việt Nam hầu như không có kiến thức căn bản về hội họa, kiến trúc hay điêu khắc. Trong khi một người dân bình thường có học thức trung học của châu Âu đã biết xem bảo tàng nghệ thuật là nơi thật thiêng liêng. Mẹ Fernando ngày nào cũng đề nghị đưa cô con dâu mới đi bảo tàng mà Lisbon thì bảo tàng nhiều vô kể. Fernando thường hay tủm tỉm cười nhìn Kim líu ríu ra khỏi nhà với mẹ, anh thừa biết cô rất ngại bảo tàng nhưng mặc kệ, cho cô mở mang kiến thức. Bảo tàng đầu tiên Kim được mẹ chồng ưu ái dẫn đến là Calouste Gulbenkian, nơi trưng bày hàng ngàn tác phẩm nghệ thuật vô giá từ đồ gốm Ai Cập, đồng tiền vàng Hy Lạp- La Mã cổ đại, những tấm thảm thêu thời Trung cổ, những bức tranh vùng Viễn Đông đến gốm sứ Trung Hoa....."Con biết không, có những món đã cơ xưa từ hai ngàn tám trăm năm trước Công nguyên, và cũng có những tác phẩm hiện đại của thế kỷ hai mươi nữa. Bảo tàng này không thua kém gì Louvre ở Paris đâu". Mẹ Fernando vẫn thao thao tự hào nhưng Kim đã bắt đầu "lùng bùng" khi bà nói đến những danh họa và những kiệt tác để đời của họ: "Đây là bức Chân dung ông già của Rembrandt, đây là Chân dung Helene Fourment của Rubens, còn đây là Người đàn ông và đứa trẻ của Degas"...............

Ngay chiều hôm đó, Kim lại được dẫn đến bảo tàng Khảo cổ và Dân tộc học, lại tiếp tục bị "tra tấn" về nguồn gốc của dân tộc Bồ Đào Nha và lịch sử hình thành đất nước. Cô ngậm ngùi nghe những lời thuyết minh dạt dào tình cảm yêu nước của mẹ chồng, nghĩ mình mang danh Thạc sĩ, học cho lắm mà kiến thức về sử Việt thì trả hết cho thầy cô. "Đáng sợ" nhất là thỉnh thoảng mẹ Fernando lại hỏi những câu bâng quơ: "Người Việt Nam có bao nhiều sắc dân, bị bao nhiêu nước khác xâm chiếm trong lịch sử, ông vua nào được xem là có công nhất trong quá trình dựng và giữ nước?". Mỗi lần như thế Kim "ú ớ", ngọng ngịu chế đại ra vài con số và mạo muội "viết lại" lịch sử Việt Nam. Cũng may người hỏi chỉ muốn nghe qua và đang bận rộn nói về đất nước mình nên không có thời giờ truy sát vấn đề.

Những ngày tiếp theo, cha rồi em trai Fernando thay phiên nhau đưa Kim đến bảo tàng Nghệ thuật cổ đại xem những kiệt tác trên gốm, trên thảm, những bức tượng điêu khắc từ "thời cổ hỉ" nào đó cô cũng không nhớ nổi. Rồi bảo tàng hàng hải cũng được người Bồ Đào Nha tự hào vì giới thiệu lên quá trình chinh phục biển nổi tiếng của họ. "Đất nước này giáp hai mặt với Đại Tây dương và Địa Trung Hải. Chúng tôi có những nhà thám hiểm cổ đại lừng danh và tính cách của người Bồ Đào Nha cũng ảnh hưởng bởi sự mạnh mẽ, ưa mạo hiểm và ham học hỏi của dân hàng hải- Cha chồng Kim cố kìm sự tự hào nhưng giọng ông ngân lên đầy xuc cảm- Hoàng tử Henry, con thư tư của vua João là một trong những nhà thám hiểm vĩ đại. Một trong những thuộc địa tại quần đảo Madeira, Azores, Cape Verde, Guinea đều là do ông tìm ra. Khi Christopher Colombus phát hiện ra châu Mỹ, Giáo hoàng đã phân chia cho Tây Ban Nha phần đất phía Tây đường ranh giới đi qua Cape Verde, còn Bồ Đào Nha được toàn bộ lãnh thổ phía Đông mà sau này là nước Braxin rộng lớn và cá Macau trên bờ biển Trung Hoa". Ông dẫn Kim xem từng chiêc thuyền của mọi thời đại, phân tích điểm mạnh và điểm yếu của những kiểu dáng các loại thuyền như thể chính ông cũng là một nhà hành hải chuyên nghiệp.

Một số bảo tàng khác làm Kim thấy thú vị hơn như bảo tàng các loại xe ngựa, giới thiệu mọi loại xe trong hoàng cung, rồi bảo tàng nghệ thuật trang trí nội thất với vô số các kiểu dáng bàn ghế giường tủ, bảo tàng Quân đội với áo giáp sắt, đai trinh tiết và các vũ khí ngộ nghĩnh từ thời xa xưa. Sau ba ngày ròng rã dạo các bảo tàng tại Lisbon, Kim tuyên bố với Fernando: "Em bị bội thực rồi, cả gia đình anh hè nhau nhồi nhét kiến thức về nước anh nhằm "Bồ Đào Nha hóa" em. Nhưng khi nào sang đến Việt Nam, em sẽ tra tấn lại". Tưởng Fernando "xanh mặt", anh cười lớn: "Những người đầu tư nước ngoài trước khi đến nước em đều đã nghiên cứu rất kỹ lịch sử và văn hóa Việt ngoài ra còn tìm hiểu tính cách con người, môi trường đầu tư, luật pháp hiện hành. Anh được tuyển làm giám đốc tài chính trong một công ty lớn như vậy dĩ nhiên cũng phải được phòng Nhân sự cung cấp những kiến thức này. Họ nói chính những người trẻ mới "lơ mơ" với quá khứ và nguồn gốc của mình. Dân đi du học về rất "mơ hồ" với đất nước. Ai càng giỏi ngoại ngữ càng dốt sử bấy nhiêu. Em dĩ nhiên là nằm trong thành phần này". Fernando phán xong cười ngất nhìn Kim mặt tái mét vì giận thì ít mà xấu hổ thì nhiều. Cô buông người xuống ghế, biết mình khôn hồn thì ngậm bồ hòn làm ngọt còn hơn bêu xấu cả nền giáo dục nước mình. Trêu chọc Kim xong, Fernando có vẻ hối hận, anh âu yếm vuốt tóc cô đề nghị: " Đi dạo với anh không?"

Mấy ngày qua Fernando đã "bỏ mặc" Kim cho gia đình mình đưa đi khắp nơi. Giờ anh mới có dịp cùng cô đi lang thang ở Lisbon trước khi hai người sẽ về Việt Nam xa xôi. Lisbon thật hiền hòa, dù hiện đại nhưng con người vẫn giữ lại cho mình tác phong thư thái. Chẳng thấy ai rảo bươc thật nhanh, chen lấn tranh thủ hay nôn nóng chờ đến lượt mình. Đang giờ cao điểm, thành phố kẹt xe trong im lặng, xe hơi tràn lan khắp nơi, ai cũng lấy báo ra vừa đọc vừa nhích. Thỉnh thoảng một vài tiếng còi vang lên nhắc nhở người trước đang chăm chú với một tin giật gân nào đó. Ai cũng bình tĩnh, thong thả và thân thiện vơi nụ cười túc trực trên môi. Kim ước giá như Việt Nam được như vậy, mọi người đừng làm ra vẻ bận rộn để phóng nhanh vượt ẩu, đậu xe tràn lan trên vạch ngăn cách dành cho người đi bộ . Ước gì ai cũng lịch sự chịu nhường nhau một chút, đừng tìm cách tranh thủ lấn thêm vài xangtimet càng làm xe cộ ùn tắc thêm.

Trên các xe công cộng ở Bồ Đào Nha, bao giờ phụ nữ, trẻ em và người già cũng được ưu tiên tối đa. Không có cảnh đàn ông thờ ơ như trong xe điện ngầm ở Paris, càng không giống ở Việt Nam "lý của kẻ khỏe bao giờ cũng thắng". Bồ Đào Nha có tốc độ phát triển kinh tế cao nhưng con người ở đây vẫn bình tĩnh. Giới trẻ ai cũng hai ngoại ngữ trở lên, gặp du khách thoải mái trò chuyện thân mật. So với các nước châu Âu khác, rõ ràng người Bồ Đào Nha chịu khó hòa nhập hơn. Fernando nói giờ chắc chắn Bồ Đào Nha không còn là nước nghèo nhất thành viên châu Âu nữa, vì............những nước nghèo hơn vừa được kết nạp. Kim biết tuy anh hay giễu cợt nước mình nhưng đó vẫn là một quốc gia đáng tự hà, và khoảng cách với châu Âu ngày càng thu hẹp đến mức không còn nhận ra. Fernando đưa Kim đến tiệm bánh kem caramen ở tháp Bélem. Quán đã có mặt từ năm 1837 với kiểu dáng cổ kính của những bức tranh gạch men màu trắng xanh. Chỉ với mặt hàng bánh ngọt và trà nóng, quán làm ăn phát đạt đến mức đón tiếp ngày càng đông khách phải mở rộng thêm. Fernando nói loại bánh này làm bằng bột gạo có mật ong, bơ và quế. Đơn giản vậy nhưng chẳng ai bắt chước được. Hương quế thơm dịu hòa với vị mằn mặn của bơ, vị ngọt thanh của mật và độ nướng vừa tới làm caramen tan ra của chiếc bánh khiến Kim xuýt xoa. "Em không nhận ra phải không?- Fernando cười hỏi- Mẹ anh đã làm cho em loại bánh này dạo anh từ Lisbon quay lại Oxford lúc em bệnh xơ xác. Dù là một đầu bếp đại tài, không ai cạnh tranh nổi với tiệm bánh Bélem ở đây".

Buổi sáng cha mẹ Fernando lái xe đưa hai người ra sân bay, họ nói hy vọng năm sau Fernando và Kim sẽ quay về Lisbon thăm nhà. Kim níu tay Fernando, giấu mặt sau vai anh ngượng ngùng nói có lẽ không tiện vì lúc đó em bé còn nhỏ quá. Mẹ Fernando ngỡ ngàng nhảy cẫng lên như một đứa trẻ làm một người nghiêm trang như cha anh cũng phì cười. Fernando còn bất ngờ hơn, anh nhìn Kim xúc động không thốt nổi nên lời rồi ôm ghì cô vào lòng.

Trong máy bay, Fernando vuốt tóc Kim ấu yếm trách sao cô không báo trước với anh mình sắp được làm cha. Kim nhún vai nói cô từ chối chỗ làm ở công ty U. cũng vì biết mình đã có tin vui nên không thể sang Hà Lan ba tháng trong chương trình đào tạo. Thôi thì về Việt Nam cô sẽ tìm việc khác không đòi hỏi phải di chuyển nhiều, ít ra trong thời gian đầu. Cô định báo với anh kết quả về "dự án hợp tác chung" buổi tối sau đám cưới của hai người ở Oxford nhưng anh không muốn nghe. "Rốt cuộc thì anh với em ai là người "tự chủ" còn ai là hay "đông đổng" đây? Đáng lý cái lần anh bắt em "ký cam kết", em cũng nên bắt anh ký vô mới được!". Kim nhìn Fernando lắc đầu tỏ vẻ chán nản. Cô thấy anh lúng túng và đỏ mặt như cái lần hai người bị giáo sư Baddley bắt gặp "vượt khỏi giới hạn cái thư viện". Fernando bị "nuốt mất lưỡi", anh giả bộ nhắm mắt ngủ. Nhưng chỉ vừa khi cô tiếp viên hàng không đến phát khăn lau tay., Fernando có cớ giật mình ngồi dậy. Anh quay sang Kim, không giấu được sự phấn chấn, hỏi cô định đặt tên con là gì. Kim bật cười, dễ chịu trả lời: "Gì cũng được, miễn không phải Louisana Carvalho là được rồi!". Fernando đột nhiên nổi quạu: "Em vô duyên quá! Sao có thể so sánh con mình với con mèo chứ!". Kim mỉm cười không thèm đáp, cô không hiểu Fernando ngại gì mà nhất định không chịu kể cho cô nghe về người yêu lớn tuổi của mình trước kia. Kim vờ nhắm mắt ngủ mặc kệ Fernando đang lầm bầm trêu chọc: "Nhất định không được đặt tên là Thiên Kim tiểu thư, không thèm đài các gia phong gì hết, để sau này nó muốn lấy ai thì lấy! Khỏi phải trả qua một lễ đính hôn đầy nước mắt vì lỡ yêu phải quái vật!". Kim phì cười, mở mắt ra nhìn Fernando đang cột tóc cô lại: "Và nhất định không được mua búp bê có tóc cho nó, kẻo nó vặt trụi đầu người ta!".

Đoạn đường về nhà gần xích lại , Kim tự hỏi rồi đây với trách nhiệm mới của một người đã có gia đình và công việc bận rộn trong một doanh nghiệp nào đó, khi nào cô mới có dịp quay lại châu Âu, với vương quốc Anh cổ kính nhưng năng động và Oxford của những năm tháng nỗ lực được nhìn nhận và vươn lên. Khi bước chân đến Anh để được thực hiện ước mơ ngồi trong giảng đường Đại học Oxford, dù đã hai mươi lăm tuổi, Kim hãy còn là một cô gái non nớt chưa kịp trưởng thành. Bốn năm đã trôi, dù cuộc sống không quá biến động nhưng con đường Kim đi qua đã cho cô một hành trang thật đầy ắp. Rồi đây cô sẽ kể với con mình những kỷ niệm không thể nào quên với giáo sư Baddley, người thầy không có khả năng tự đi trên chính đôi chân mình nhưng có một trái tim nhân hậu đã chắp cánh cho biết bao học trò được bay lên cùng ước mơ hội nhập để sánh vai cùng các cường quốc. Cô cũng không quên người thầy mệnh danh "sát thủ máu lạnh" từng làm cô đau khổ thức trắng đêm làm lại bài thi để rồi nhờ đó cô đã ở lại ba năm trong văn phòng có gắn bảng tên bằng đồng kiêu hãnh "Giáo sư Portlock". Và Kim biết, những gương mặt trẻ trung của Mauricio, David Wilson, Vi Vi Le, Yutaka, Lệ Chi....... rồi cũng sẽ xuất hiện trong những giấc mơ hằng đêm da diết nhớ về Oxford. Rồi những anh chàng người Anh cao ráo và quyền quí như hoàng tử William, những cô nàng đúng gốc British tóc vàng, mắt xanh, đẹp sang trọng như công nương Diana cũng sẽ hoài khắc sâu vào trái tim cô dù chưa có dịp kết thân thật gần. Và vẻ thanh bình tuyệt đối của những cây cầu nhỏ bắc ngang những con kênh xinh xắn, những ngôi nhà màu hồng cam của những viên gạch cổ kính ở Cambridge, Birmingham, Edinburgh sẽ hằn sâu vào tâm trí của một người đến từ rất xa nhưng luôn muốn được nói lên câu "I love UK". Hẳn con Kim sẽ hỏi cô điều gì ở thành phố Đại học đó đáng nhớ nhất. Đó là những chuỗi ngày Kim bị "kẻ thù" áp giải tập thể dục lúc mặt trời còn chưa lên, những buổi tối hai người làm việc trong phòng mà bị bọn sinh viên gõ cửa trêu trọc ngoài hành lang, và cả những lúc anh quát nạt cô không thương tiếc vì cái tật ham ngủ ngày.
Kim choàng tỉnh thấy Fernando đang nhìn mình dịu dàng với đôi mắt thông minh rất sáng. Anh đưa tay âu yếm vén những sợi tóc lòa xòa cho cô. Kim chợt nhớ ra mình chưa bao giờ chúc mừng Fernando vì được trường chọn sang Mỹ làm việc kể cả khi cô thấy anh được đãi ngộ kinh khủng bên đó. Kim cũng không nói câu nào khi Fernando bảo vệ luận án Tiến sĩ thành công tại
Oxford. Và cái chức giám đốc tài chính trong một công ty máy tính danh tiếng của Mỹ mà Fernando âm thầm tự tìm để có thể cùng Kim về Việt Nam làm việc vẫn chưa được cô thốt lên một lời khen ngợi. "Em đang nghĩ gì vậy, Mrs. Carvalho!- Fernando vuốt má Kim cười trêu chọc hỏi- Không phải về con mèo Lousiana chứ?". Kim lắc đầu, cô tự biết một người như Fernando chẳng cần phải nghe ai ca ngợi. Nhưng một ngày nào đó, chắc chắn Kim không thể giấu lòng mà không thổ lộ: "Em rất tự hào về anh!".

Fernando thôi không nhìn Kim nữa, anh nắm lấy tay cô rồi nhắm mắt lại ngủ. Trông anh hồn nhiên như một đứa trẻ, môi hơi hé mở, cong cong như đang hờn. Kim ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của Fernando với cái sống mũi cao rất nam tính hay làm mình rộn lòng một lúc lâu rồi bật cười. Bên cạnh Kim, "chàng rể quái vật" của mẹ cô đang mỉm cười trong một giấc mơ đẹp nào đó.

Việt Nam với nhịp sống bận rộn trong cơn chuyển mình sang một tầm cao mới đang chuẩn bị đón một người con hăm hở trở về, và còn một người khác hy vọng tìm thấy ở đó những cơ hội mới, hứa hẹn có thể làm nên những điều kỳ diệu...........

DƯƠNG THỤY
Hà nội
6/6/2007

(còn na)

Oxford thương yêu - 7

OXFORD thương yêu

Truyn dài - Dương Thy

Ngun: tui tr + Nutuongcuop – vieteam.com

Copy, paste và edit li: roka - roka.wordpress.com

13. New York sôi động

Fernando gần như phát cuồng được gặp lại Kim, anh ôm ghì lấy cô hôn thắm thiết giữa phi trường đông đúc rồi chở cô về căn hộ của mình trong một tâm trạng phấn khích đến mức cô cứ sợ tai nạn xảy ra. Kim không hiểu sao thấy mình bình thản hơn, thậm chí còn phát ngượng trước vẻ nồng nhiệt thái quá của Fernando. Kim ái ngại nghĩ về Việt Nam mà xoắn xuýt kiều này chắc gia đình cô không chấp nhận nổi. Căn hộ của Fernando nằm trong một khu phố yên tĩnh và giàu có, xung quanh là cây xanh được chăm chút, những bồn phun nước mát mẻ trông giống như một resort sang trọng. Fernando chỉ tay ra một hồ bơi rộng kinh khủng, chiều dài cũng phải đến hai trăm mét: “Ở đây em muốn đi bơi lúc nào cũng được, chỉ thiếu có đối tác Mauricio của em thôi!”. Kim không thèm trả lời, cô hơi mệt sau chuyến bay dài, đã lâu rồi cô không nghĩ đến Mauricio nữa mà phải khổ sở trốn tránh chạm mặt David, dù ngay cả trong những giấc mơ. NewYork to lớn với những căn nhà chọc trời không làm Kim thấy thích. Căn hộ của Fernando trên tầng ba mươi nhưng đi thang máy bằng kính trong suốt chỉ mất vài dây. Kim ngơ ngác thấy căn hộ bài trí sang trọng, rộng rãi và tươm tất như trong khách sạn năm sao. Xunh quanh đều là kính, kéo màn ra có thể thấy New York cả ba mặt. Fernando dường như hiểu ý Kim: “Của người ta thuê cho anh, anh không trả đồng nào hết! Mỗi ngày đều có người đến lau chùi. Xe của anh cũng của người ta cấp!”. Kim nghĩ hẳn vị trí của Fernando cũng quan trọng lắm. Nếu là cô, dù đang yếu đương mãnh liệt bao nhiêu cũng sẽ đồng ý sang đây vì được đãi ngộ kinh khủng như thế này.

Kim mỉm cười nhìn thấy hình mình đặt trên kệ trong phòng khách. Fernando đã chụp cô đứng trên đại lộ “Tự do” ở
Lisbon với vẻ mặt phụng phịu rất “Kim”. Anh dẫn Kim vào phòng ngủ, nói cô có mệt thì nghỉ một chút rồi ra ăn tối. Kim bật cười nhìn tấm hình mẹ Fernando chụp lén hai người treo trên tường. Lúc ở Lisbon, dù đang trước mặt bao nhiều người, Fernando vẫn hay tự nhiên âu yếm cô. Mẹ anh “chộp” được tấm hình này lúc anh đưa tay vuốt tóc Kim còn cô thì đang có vẻ rất rụt rè bị anh nựng nịu trước mặt gia đình.

- Em tìm cái gì?- Fernando ngơ ngác hỏi khi thấy Kim đi khắp nhà nhìn quanh quất- Em cần cái gì?

- Em tìm hình của con mèo Lousiana!- Kim làm bộ tỉnh bơ tiếp tục tìm- Hình “người yêu” của anh đó!

Fernando phì cười bế thốc Kim vào giường, nói thôi cô không cần tìm vô ích, biết cô ghen tuông vớ vẩn, anh dẹp hình con mèo vô …….nhà vệ sinh rồi. Fernando không ngờ anh làm Kim sung sướng vì điều này, cô ôm ghì cổ anh nói “Em biết anh yêu em hơn nó! Em không sống được đâu nếu thiếu anh!”, làm Fernando cảm động trước cái vẻ yếu đuối của cô.

- Hình như em mệt phải không?- Fernando nhẹ nhàng hỏi sau những nụ hôn âu yếm không được Kim đáp lại nhiệt tình- Thôi em ngủ đi!

Kim ậm ừ:

- Em mệt! Tự nhiên em thấy nhớ nhà!

Fernando ngạc nhiên:

- Nhà nào?

- Nhà em, nhà ở Việt
Nam… Tháng bảy em sẽ về thăm gia đình! Hai năm rồi….. Không thể nào ba mẹ em tưởng tượng nổi đứa con gái út lúc nào cũng núp trong vòng tay mình lại đi một chuyến dường như không muốn về.

- Em hứa rồi đó, cho anh về nữa- Fernando ôm Kim vào lòng âu yếm- Anh tò mò muốn biết gia đình em thế nào mà có một cô con gái “ngộ nghĩnh” như em!

Kim im lặnh không đáp. Chưa bao giờ cô dám thú nhận với gia đình mình có bạn trai rồi, lại là một người phương Tây. Kim có viết email kể với mẹ cô về Fernando, như một người thấy giúp cô trong học tập. Lúc giận dỗi bỏ nhau dạo anh mơi đi Mỹ, Kim viết “Con không thèm cần ai hết vẫn có thể sống tốt!” làm mẹ cô “đánh hơi” được.Bà cố răn đe trong sự tuyệt vọng biết con gái đã vượt ra khỏi vòng tay mình: “Ráng giữ mình nghe con, sống không gần gia đình ở nơi xa lạ như vậy, mẹ lo quá! Con là con vàng con bạc của mẹ, gia đình mình có gia phong lễ giáo, nếu ai mà nói xấu con, mẹ không sống nổi đâu!”. Mẹ cô là giáo viên cấp hai, suốt đời chỉ biết chăm sóc dạy dỗ con cái, sống với niềm hãnh diện các con đem lại. Lúc này khi Kim báo tin sang Mỹ thăm bạn, mẹ cô biết ngay cô sang tìm Fernando. Bà rên rỉ trong email: “Biết con yếu đuối như vậy thà trước kia không cho đi du học còn hơn! Tại sao để bị sa đà vô những truyện như vậy chứ! Con mà hư rồi chắc mẹ chết mất!” làm im buồn lòng không muốn đi nữa. Nhưng Fernando đã mưa vé máy bay gửi về, làm thủ tục xin visa cho cô và xin nghỉ phép để có thời gian chăm sóc cô nên cô không dám chọc giận anh.

Fernando bật đèn nhìn Kim lo lắng:

- Sao em không ngủ? Em đói bụng không? Anh có nấu súp cho em nhưng thấy em mệt không ăn nên anh cũng không ăn!

- Không… không đói!- Kim ú ớ- Anh ăn đi!

- Em ngồi dậy ăn một chút đi!- Fernando nài nỉ- Sao qua thăm anh mà thấy em buồn bã quá! Dạo này có bị ai ăn hiếp nữa không? Thôi sang đây “đì” lại anh trả thù người ta cũng được!

Kim bật cười cô ôm cổ Fernando, thú nhận: “Anh không biết em khổ sở thế nào khi yêu anh đâu!”. Nhìn nụ cười hài lòng của Fernando, Kim biết chắc quả thật anh không hiểu gì. Làm sao một người kiêu hãnh như Fernando có thể tưởng tượng nổi gia đình Kim sẽ khó chấp nhận anh và cô đã phải che dấu mối quan hệ của hai người như thể yêu phải một đối tượng đầu trộm đuôi cướp.

Fernando đã kéo được Kim vào bếp, bắt cô ăn một chút súp. Thấy Kim nuốt khó nhọc quá, anh đề nghị gọi điện cho nhà hàng đem đến món gì đó hấp dẫn hơn. Cô nói thèm pizza, Fernando đồng ý. Kim ngại phải chờ lâu nhưng anh xua tay cười: “Ở
New York gọi pizza còn nhanh hơn cả xe cấp cứu. Không lâu như bên châu Âu đâu!”. Chi người ta đem miếng pizza to như cái trống đến đột nhiên chưa ăn Kim đã thấy ớn. “Ăn đi em!- Fernando đưa một góc bánh cho cô- Mau lên còn đi ngủ, khuya rồi!”. Kim nhăn nhó cạp cái phần bánh giòn giòn bên ngoài rồi rên rỉ mình không ăn được phần trong mềm quá. Fernando kiên nhẫn lấy dao cắt toàn bộ phần viền bánh bên ngoài đưa cho cô, nói cô thích ăn giòn thì cứ ăn hết, để phần mềm anh ăn dùm cho. Kim ái ngại nhìn Fernando đang cố gắng chiều mình rồi thở dài nhớ đến lần cùng ăn “fish and chips” với David và được anh ăn dùm phần dư ra. Fernando nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Kim hỏi: “Em sao vậy? Em đang nghĩ đến ai hả?”. Kim giật mình, cô vờ hỏi lại: “Anh làm vậy không sợ em “hư” sao? Hồi đó anh đâu có nghe em, toàn là áp đặt, độc đoán vô cùng. Em còn nhớ phải ráng tọng vô mớ thức ăn anh ép phải tiêu thụ trong một tuần. Nhiều lúc nuốt vô tới bụng rồi còn ớn phải ộc ra. Kinh khủng!”. Fernando phì cười, anh nói lúc đó nhìn cô xanh lè, hơi thở đứt quãng, rất ốm yếu. Không nghiêm khắc bắt cô ăn chắc cô không sống nổi qua mùa đông. Giờ lâu lâu mới gặp, chiều cô một chút cũng không sao. Kim nhân đó đổ thừa Fernando làm cô cảm động, nghẹn họng không nuốt nổi nữa. Anh lắc đầu, ráng ép cô ăn thêm một chút rồi hối cô đi đánh răng lại. Nhìn Fernando chu đáo làm bàn chải rồi lấy khăn mặt thơm tho đưa cho mình, Kim bật cười: “Anh còn hơn mẹ em nữa!”. Fernando không tỏ thái độ gì trước nhận xét này, anh khoanh tay đứng chờ cô. Kim đánh răng xong ngoan ngoãn theo Fernando vào phòng ngủ, trước khi chìm vào giấc ngủ bình yên trong vòng tay ấm áp và những nụ hôn dịu dàng của anh, cô thì thầm thú nhận: “Em phát điên lên vì yêu anh!”

Những ngày ở bên Fernando, Kim được anh dẫn đi giới thiệu với bạn bè và đồng nghiệp. Nhìn vẻ tự hào của Fernando khi anh khoe: “Đây là bạn gái tôi!”, Kim buồn cười tự hỏi mình có gì mà anh yêu đến vậy. Chưa bao giờ Fernando trả lời câu hỏi này dù bị Kim “mớm cung” đến đâu. Anh chỉ nhún vai nói: “Không biết! Chắc thấy em vừa tội nghiệp vừa “chảnh”. Trông ngộ nghĩnh làm sao!”. Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Kim, thường Fernando phải nói thêm một câu an ủi: “Hổi ở
Oxford, nhiều lúc nhìn em làm bài tập một cách căng thẳng, đang mùa đông mà mồ hôi rơi, thấy tội nghiệp muốn vuốt tóc em vỗ về nhưng anh cố kìm lại!”. Kim thở dài nghĩ đến David rồi trách móc Fernando: “Anh mà không nói được lý do vì sao yêu em, có ai hỏi em cũng không biết đường trả lời!”

Trong suốt một năm bên nhau ở
Oxford, chưa bao giờ Fernando đưa cô tới bất kỳ một chốn giải trí nào. Kim đã luôn phải chạy đua theo thời gian với những bài thi dồn dập nên Fernando thường chỉ thúc cô học mà không thích dẫn đến những buổi họp mặt bạn bè hay tham gia những party đông đúc. Sang New York, thành phố không bao giờ ngủ, Fernando mới có dịp ngạc nhiên nhận ra Kim có vài “giá trị” mà anh chưa từng biết tới trong chốn hội hè. Khi nghe cô nói tiếng Pháp trôi chảy với một đồng nghiệp của Fernando đến từ Marseille, anh kéo Kim ra một góc, thắc mắc: “Em biết tiếng Pháp sao?”. Kim nhún vai: “Hồi đó em nói chuyện với tụi sinh viên Pháp trong khu học xá hoài, tại mỗi lần anh đến đều nhốt em trong phòng, không cho trò chuyện vơi ai nên anh không biết”. Fernando kinh ngạc: “Vậy mà anh thấy ngôn ngữ này khó chịu quá!”. Rồi anh ngỡ ngàng nhìn Kim nhảy điệu nghệ đến mức phải ngoắc cô ra ngoài hỏi: “Ở Việt Nam làm gì biết nhảy Salsa, một vũ điệu Nam Mỹ chứ? Chắc ở Oxford em đi hộp đêm với Mauricio hoài phải không?”. Kim nhăn mặt nhìn Fernando, nói nửa đùa nửa thật: “Cái gì Việt Nam dở chứ ba cái khoản ăn chơi thì người Việt Nam còn hơn ai hết!”. Fernando còn bán tín bán nghi Kim đã tiếp tục chứng minh khi hào hứng nhảy twist với mấy anh bạn da đen. Bốn giờ sáng Fernando đã muốn về nhưng Kim vẫn còn ham vui lắm. Anh phải cố chờ cô ngồi vào đàn piano hát xong một bài nhạc Pháp rồi mới chịu để anh cầm tay lôi về.

- Không ngờ em “ăn chơi” thiệt đó!- Fernando không biết mình nên khen hay nên chê- Em học tất cả những trò này ở đâu vậy?

Kim khoái chí được có dịp khoe những tài lẻ của mình:

- Bộ anh tưởng em là một con nhỏ “nhà quê” phải không? Còn em cùng không ngờ anh mang tiếng là người Bồ Đào Nha mà nhảy dở ẹt!

Fernando không thèm trả lời, anh mệt mỏi ngáp và thắc mắc không biết Kim lấy sức lực ở đâu ra mà múa may quay cuồng hào hứng đến vậy. Mắt cô sáng rực, mặt đỏ hồng và ngực phập phồng căng tràn nhựa sống sau lớp áo bết mồ hôi. Vậy nhưng khi Fernando lái xe về nhà, Kim đã ngã đầu lên vai anh thiếp ngủ và nhất định bắt anh cõng mình lên. Fernando chép miệng: “Sao em gặp người lạ thì tràn đầy sức sống còn về với anh thì nhõng nhẽo nhũn nhẹt ra vậy? Đứng dậy mau lên!”. Kim giận dỗi không thèm tự đi, cô đứng dựa vào xe chờ Fernando đến dìu. Anh bỏ đi trước, ra lệnh: “Mau lên! Còn muốn thích đứng đó một mình thì anh lên đây!”. Kim làm lì đứng lại, Fernando chuẩn bị mở cửa thang máy, giơ tay tắt đèn hầm giữ xem làm cô phát hoảng la toáng lên trong bóng đêm anh mới mở đèn lên. “Sao, em bé?”- Fernando bực bội cao giọng- Em mấy tuổi rồi? Chịu đi chưa hay chờ người lớn đánh cho mấy roi!” . Kim nhận ra mình kỳ cục y như một đứa con nít, cô lật đật chạy theo “người lớn” còn Fernando đang che miệng ngáp, giấu một nụ cười hài hước.

Lúc cô trút bỏ lớp áo xống lộng lẫy, rửa mặt cho trôi sạch son phấn rồi khoác áo ngủ ngoan ngoãn leo lên giường, Fernando bật cười thú nhận: “Anh thích nhìn em “nhà quê” như vậy hơn!”. Kim đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố giải thích: “Anh tưởng muốn “ăn chơi” như em dễ lắm hả? Cũng “công phu” lắm chứ bộ. Em học tiếng Pháp từ ba tuổi với mấy bà sơ. Lớn lên học cấp hai mới theo tiếng Anh. Piano mẹ em bắt học từ nhỏ xíu, để thình thoảng khách đến nhà cho hai chị em của em ra biểu diễn. Mẹ em hãnh diện lắm! Còn nhảy nhót là do mấy ông bồ của chị em dạy cho, ba mẹ em không biết đâu! Nhưng cũng phải luyện dữ lắm đó”. Fernando đắp mền cho Kim, lắc đầu: “Vậy sao hồi mới qua anh nhìn em quặt quẹo không chút sức sống vậy?”. Cô nhắm mắt lại cuộn mình trong lòng anh thì thào “Chắc tại gặp anh em bị khớp!” rồi chìm hẳn vào giấc ngủ ấm áp.

Buổi sáng hôm sau khi Kim cùng Fernando xuống hồ bơi dài hai trăm thước ở nhà anh, không phải Fernando mà là Kim ngơ ngác nhận ra mình bơi giỏi hơn anh gấp nhiều lần. Fernando làm mặt tỉnh, đổ thừa: “Tại em thường xuyên tập dượt với Mauricio nên mới bơi giỏi vậy!”. Kim bật cười khanh khách, vui vẻ khi biết mình cũng hơn anh được nhiều khoản: “Nếu biết trước anh dở hơn em nhiều, dạo anh còn “ăn hiếp” em, em đã trổ tài cho anh bớt làm tàng”. Fernando lắc đầu cười: “Thật ra tối qua anh tự hào về em lắm. Em hơn anh được thì tốt chứ sao!”

Càng gần đến ngày Kim quay lại Anh, Fernando càng tỏ vẻ bồn chồn. Anh lúc nào cũng quấn quýt bên cô và luôn miệng lặp đi lặp lại: “Em mà đi rồi chắc anh buồn lắm!”. Hai người huỷ hết những chương trình đi xem kịch ở Broadway hay đi thăm quan
Chinatown và Little Italy. Họ dành thời gian ở bên nhau tối đa trong chốn riêng tư của mình. Fernando không làm bộ “tự chủ” nữa, để lộ anh yêu Kim điên cuồng và không ngần ngại hỏi: “Em muốn gì? Anh có thể chiều được hết những mong muốn của em!”. Không muốn phá vỡ không khí hạnh phúc, Kim không nỡ nói: “Em chỉ muốn anh quay về Oxford với em, đừng ở New York nữa!”. Đêm cuối cùng nằm bên nhau, đột nhiên Fernando đề nghị: “Em sang Mỹ ở với anh đi! Anh tìm gì đó cho em học!”. Kim nhìn anh không hài lòng, nghĩ anh chỉ ích kỷ lo cho thân mình. Fernando có vẻ ngượng vì ánh mắt trách móc của cô, anh thở dài: “Tại anh yêu em quá! Anh thấy thật khổ sở vì phái sống xa em. Mấy tháng mới được gặp em một lần, mỗi lần chỉ vài ngày ngắn ngủi!”. Kim nhìn Fernando thương cảm, cô chọt thú nhận mình lo lắng cho tương lai chung của hai người vì gia đình cô chưa chắc đã chấp nhận anh. Trái với vẻ lo lăng của Kim, Fernando không phản ứng mạnh khi nghe Kim nói thế. Anh cười tự tin:

- Miễn em vẫn yêu anh, thì dù gia đình em không chịu em vẫn sẽ đến với anh!

Kim quạu:

- Sao anh chắc vậy? Anh có biết gia đình em có ý nghĩa với em lắm không?

- Nhưng nếu gia đình em cấm đoán vô lý thì em sẵn sàng đấu tranh- Fernando vuốt tóc Kim kiêu hãnh- Em đâu phải dễ bị áp đặt!

- Hè tới nếu muốn về Việt Nam với em- Kim ra điều kiện- Anh phải biết nói năng nhỏ nhẹ, lễ phép, không được cao ngạo nói chuyện tay đôi với ba mẹ em nghe chưa?

Fernando bật cười trước vẻ căng thẳng của Kim:

- Em làm như anh “mất dạy” lắm vậy đó! Vừa phải thôi!

- Anh cũng không được…- Kim ngập ngừng-…. Không được đòi ngủ chung với em! Kể cả hôn hay âu yếm nhau cũng phải tránh!

- Lạy Chúa tôi!- Fernando phì cười- Thôi được rồi! Anh giỏi “chịu đựng” mà, Mauricio vẫn thường khen em không nhớ sao? Hôn nhau cũng không cho hả? “Ác” thiệt đó! Thôi được rồi, lâu lâu lén vô nhà tắm hôn nhau vụng trộm càng hay!

Kim bực tức trước vẻ giễu cợt của Fernando:

- Nè! Em nói nghiêm túc đó! Ở Việt
Nam ngay cả vợ chồng cưới nhau đàng hoàng cũng không được hôn nhau trước mọi người đâu. Mà anh phải xin ba mẹ em cho cưới em đi!

Fernando ngơ ngác:

- Tại sao em lại dám đề nghị thẳng với anh chứ? Ở phương Tây phụ nữ không bao giờ nói: “Hãy cưới em!”, chỉ có đàn ông nếu muốn cưới thì mua sẵn một chiếc nhẫn, chờ một dịp thuận tiện nào đó, trong nhà hàng chẳng hạn, rồi đưa ra chiếc nhẫn và hỏi: “Em có muốn kết hôn với anh không?”. Vậy là ở Việt
Nam phụ nữ nắm quyền hơn cả những nước phát triển rồi đó!

Kim hơi ngượng:

- Chờ anh chủ động hỏi cưới em thì đến chừng nào? Mà em “khơi khơi” dẫn anh về Việt
Nam giới thiệu là bạn trai sao được, gia đình em không chịu đâu.

- Thôi được rồi- Fernando nhún vai nói- vậy anh phải làm sao?

- Thì đó! Anh xin ba mẹ em được cưới em!

- Có bắt anh quỳ gối xuống giống hồi châu Âu ở thế kỷ mười bảy không?- Fernando hỏi xong không nhịn được, cười sặc sụa.

Kim cao giọng:

- Không cần, nhưng anh phải dẫn cả cha mẹ anh qua nữa mới được. Để nếu anh có trốn chạy thì cha mẹ anh là người lớn phải chịu trách nhiệm về hành động của anh!

Fernando tiếp tục cười nắc nẻ:

- Khổ thân cha mẹ anh! Tự nhiên anh “hưởng” mà bắt họ phải chịu trách nhiệm. Trời ơi, anh ba chục tuổi rồi! Đâu phải con nít mà phải có “phụ huynh” đi kèm.

- Không biết! Luật ở Việt Nam vậy đó!- Kim bướng bỉnh- Không chịu thì thôi!

- Nè! Bây giờ anh mới biết vì sao cô bạn đồng hương tên Thụy Vũ của em xinh đẹp tuyệt vời mà trên ba mươi tuổi rồi vẫn không có ai dám nhào vô yêu- Fernando giễu cợt- Còn cô nàng Thuý Hà nữa, chắc ngày trước bị gia đình o ép quá, lấy chồng mà không yêu nên sang Anh gặp tụi đàn ông mới lẳng lơ như vậy. Mà tại sao phải cưới nhau chứ? Theo thống kê một trăm phần trăm những vụ ly dị xuất phát từ ……………..hôn nhân.

Kim giận dỗi quay mặt qua chỗ khác, dù biết chuyện “dâng hiến” là hoàn toàn không chút ý nghĩa với người phương Tây, thậm chí còn làm Fernando bị áp lực và không thoải mái do phải “chịu trách nhiệm” tạo cho cô những cảm xúc tốt đẹp đầu tiên của cuộc sống tình dục. Kim vẫn thường ấm ức, sụt sịt: “Ba mẹ em mà biết chuyện em “dâng hiến” cho anh rồi dám giết em lăm!”. Fernando bật cười: “Chứ anh không “dâng hiến” lại cho em sao?”. Kim nổi khùng, nói: “anh còn gì đâu mà “dâng hiến”, không phải dân Tây như anh đã biết “mùi đời” từ hồi Trung học hay sao?”. Fernando lắc đầu, nói không phải ai cũng như Kim nghĩ, người phương Tây cũng còn nhiều gia đình nghiêm túc, giáo dục con cái rất đàng hoàng. Đặc biệt ở Bồ Đào Nha người ta còn rất ngoan đạo và làm theo những lời dạy ở nhà thờ. Bồ Đào Nha là một nước hiếm hoi của châu Âu còn giữ luật cấm phụ nữ phá thai. Dĩ nhiên khi yêu thì vẫn có thể đến với nhau trọn vẹn nhưng không phải bạ ai cũng quan hệ bừa bãi.

“Em đến nhà anh rồi mà không nhận ra cha mẹ anh rất khó hả?- Fernando hỏi- Em nghĩ cha anh cho anh dẫn bạn gái về nhà “hú hí” lúc còn Trung học sao? Lúc đó anh đang phải học như điên”. Kim biết Fernando nói thật, ở Oxford chung với dân Anh hơn một năm nay, cô thấy bon họ đa phần thuộc gia đình nghiêm túc. Muốn vô được Đại học Oxford không những phải học cực giỏi mà gia đình còn phải có điều kiện tài chính dồi dào. Trừ một vài trường hợp có học bổng, nhưng đã vào được Oxford đều phải đặt nặng chuyện học hành lên trên. Vì thế, hầu hết dân Oxford rất dàng hoàng trong chuyện tình cảm. Những trường hợp lăng nhăng không nhiều, đa phần đến từ những nước có nền văn hoá “nóng” Nam Mỹ. Tuy nhiên Kim vẫn còn ức, cô gây sự với Fernando: “Dù gì em biết anh không còn “tân” nữa khi gặp em!”. Fernando bật cười: “Em quan trọng chuyện đó chi vậy? Miễn anh không phải loại Casanova giống Mauricio được rồi! Từ lúc yêu em anh có để ý đến ai đâu, mà em thấy rồi, người đẹp bên anh đâu có thiếu. Chỉ có em là “lạng quạng”, có bạn trai rồi mà còn ngồi xe đòn ngang để Mauricio chở trên xe đạp đi chơi hoài. Em tưởng anh không biết chắc? Rồi từ lúc em biết David Wilson. Em cũng “thầm thương trộm nhớ” anh ta. Thậm chí tối hôm qua trong lúc ngủ em còn mơ, gọi David to đến mức anh phải giật mình. Cái kiểu “ngoại tình tư tưởng” của em còn nặng tội hơn ai hết. Em tưởng anh “máu lạnh” không biết ghen sao? Tại anh không thèm!”. Kim giật mình trước những lời “kết tội” của Fernando nhưng nhìn anh vẫn tự chủ nên cô yên tâm, có thể anh chẳng biết gì nhưng “chụp mũ” trước, dụ cô khai ra. Kim nghĩ tốt hơn hết vẫn phải tiếp tục dỗi: “Anh đừng nói bậy nữa. Trước sau gì em cũng chỉ có mình anh. Em đã “dâng hiến” cho anh rồi thì anh phải có trách nhiệm với em chứ!”. Fernando lần này cười nhiều đến mức Kim sợ hàng xóm nghe được: “Em đừng giả bộ nữa! Ở Việt Nam mà biết nhảy Salsa, mấy khoản ăn chơi đều biết rành thì ba cái chuyện “dâng hiến” đâu có ý nghĩa gì nữa!”. Kim đột nhiên nổi điên vì nghĩ bị Fernando xem thường. Cô quay lại tát cho anh một cái rõ đau rồi ôm mặt khóc oà.

- Anh giỡn thôi mà!- Fernando sờ tay vào má cố bình tĩnh- Anh thật không hiểu nổi. Đánh người ta cho đã rồi còn bày đặt khóc trước nữa hả? Nín khóc chưa? Anh đếm từ một đến mười mà em còn khóc thì anh không thèm cưới em nữa, anh đi cưới Vi Vi Le ráng chịu!

- Đừng!- Không đợi Fernando đếm, Kim bặm môi cố nín- Anh phải cưới em!

- Được rồi!- Fernando cười ôm Kim vào lòng âu yếm- Trời ơi, sao anh bị em hành hạ dữ vậy nè! Em muốn gì anh cũng chiều hết. Kể cả bắt anh không ở New York nữa về Oxford với em anh cũng chịu!

- Thật sao?- Kim ngạc nhiên.

- Thật!- Fernando tỉnh bơ- Nhưng như vậy anh là người đàn ông không xem trọng sự nghiệp, dễ dàng chạy theo em, em sẽ không thèm yêu đâu. Nên thôi anh vẫn ở lại New York!

Kim bật cười trước vẻ “đểu cáng” của Fernando. Anh ôm ghì Kim vào lòng, hôn lên tóc cô thì thầm: “Ráng chờ anh đi! Anh xin gia đình em cho anh đính hôn với em trước, rồi chừng nào anh xong công việc ở đây mình sẽ làm đám cưới. Được không? Em muốn về Việt Nam làm việc thì anh cũng sẽ xin việc làm ở đó. Hoặc mình sẽ sống vài năm ở Bồ Đào Nha. Anh với em đi đâu mà không sống được. Có gì đáng lo đâu? Miễn là hai đứa mình lúc nào cũng yêu nhau là được rồi!”.

14. Lễ đính hôn sũng nước

Oxford đã lại vào thu, những làn lá vàng rơi xuống các mái vòm cổ kính và những tháp chuông nhà thờ, những cơn gió lạnh cắt da đến cùng những trận mưa dông bất chợt.

Giáo sư Portlock gọi Kim vào phòng riêng của mình, ông cởi mở hỏi cô có muốn làm luận án Tiến sĩ, đi theo nghiệp giảng dạy hay muốn gắn bó với doanh nghiệp, hướng về những kiến thức thực tiễn.

Kim không phải suy nghĩ lâu, cô thú nhận mình không thích giảng dạy, cũng không đủ sức làm nghiên cứu sinh bốn năm năm nữa. Giáo sư Portlock gật đầu cười: “Tôi vẫn biết em là người “biết mình biết ta”, đôi khi em hơi thiếu tự tin, nhưng tôi biết em có người đứng phía sau hậu thuẫn!”. Kim đỏ mặt không biết trả lời thế nào, giáo sư tiếp: “Tôi vẫn luôn ao ước em thân tình với tôi hơn, nhưng em chỉ xem tôi là một người thầy không hơn không kém. Hè vừa rồi em về Việt Nam làm lễ đính hôn với Fernando Carvalho phải không? Em không báo với tôi một tiếng để tôi có dịp chúc mừng em sao?”. Kim thật sự lúng túng, cô không ngờ giáo sư Portlock lại quan tâm đến mình như vậy: “Em... em ngại làm phiền giáo sư! Mà chuyện này cũng... cũng không chắc lắm. May mà cuối cùng cũng suôn sẻ!”. Giáo sư Portlock nhìn vẻ bối rối của Kim, bật cười: “Em có nguyện vọng ở lại văn phòng tôi bao lâu nữa? Em có chán công việc này chưa? Nếu không làm luận án Tiến sĩ, em sẽ khó có động lực ở lại trường để làm những việc hành chánh của một trợ lý như hiện nay. Tôi sẽ chuyển em sang phụ trách vài dự án kinh tế với các doanh nghiệp vừa và nhỏ cho năng động hơn. Chừng hai năm nữa, khi chồng chưa cưới của em xong công việc ở Mỹ, em cũng sẽ cứng cáp hơn nhiều. Lúc đó các em muốn đi đến nước nào làm việc cũng được, về lại quê hương mình càng hay”. Kim mỉm cười, xúc động trước vẻ chân thành của Portlock: “Em cảm ơn giáo sư đã cho em nhiều cơ hội. Em sẽ cố gắng không làm giáo sư thất vọng!”. Lúc gần bước ra khỏi phòng giáo sư, Kim chợt nghe ông nói với theo: “Khi nào làm đám cưới phải mời tôi đó!”. Cô nghĩ mình cũng nên báo qua với David Wilson, kẻo anh biết tin sẽ trách giống giáo sư Portlock. Không tìm ra dịp nào để thổ lộ, cuối cùng Kim chỉ đủ can đảm viết email chung cho tất cả đồng nghiệp trong văn phòng giáo sư Portlock. David dù ngồi cách cô vài bước chân, rốt cuộc cũng chỉ có thể gởi lời chúc mừng đơn sơ trong một email ngắn ngủi: “Mong em luôn hạnh phúc với người em đã chọn!”

Fernando đang ở Oxford, anh về để bảo vệ luận án Tiến sĩ. Chắc hẳn Fernando “khoe khoang” gì đó với giáo sư Baddley nên giáo sư đã nói lại chuyện đính hôn của hai người cho Portlock biết. Buổi tối Kim về nhà kể với Fernando giáo sư Portlock đã chuyển cô sang làm dự án. Kim cười vui vẻ thú nhận: “Chắc em “tu” không biết bao nhiêu kiếp nên mới gặp được nhiều người tử tế”. Fernando không bất ngờ trước thông báo của Kim, anh nhún vai “Nếu lý giải theo kiểu luật nhân quả của em, thì chắc anh làm tội lỗi không biết bao nhiêu kiếp nên giờ mới phải gặp em!”. Kim không nổi quạu trước cái vẻ giễu cợt của Fernando. Cô phì cười chuyển đề tài hỏi tại sao anh kể với giáo sư Baddley về cái lễ đính hôn kinh khủng đó làm gì. Fernando nằm lăn ra giường mệt mỏi. Anh nói bảo vệ luận án Tiến sĩ tuy bị stress nhưng còn nhẹ nhàng hơn gấp trăm ngàn lần cái trò đính hôn kỳ cục của họ. “Tại giáo sư Baddley thấy anh “te tua” quá nên hỏi thăm – Fernando chui vô chăn ngáp - Anh mới đành phải kể ra nổi đau khổ của mình. Sướng ích gì mà nhắc lại!”. Kim bật cười, cô vuốt má Fernando an ủi, anh quay mặt qua chỗ khác tỏ vẻ không thèm. Hẳn anh đang nhớ lại những ngày ở Việt Nam mà rùng mình.

Mẹ cô khóc sướt mướt khi nghe Kim báo tin sẽ lập gia đình với Fernando. Bà nói đã đoán trước sự tình nhưng vẫn hy vọng mọi chuyện sẽ thay đổi. Kim hơi bực vì nếu “thay đổi” thì cô sẽ không được thành đôi với Fernando. Cô nghĩ mẹ mình cả đời không đi đâu ra ngoài nước Việt Nam, thương con một cách ích kỷ kể cũng dễ hiểu. Nhưng ba cô mang tiếng trí thức, đi đây đi đó nhiều, vẫn thấy ngại chuyện có một chàng rể không cùng nòi giống với mình. Kim phải cầu cứu đến Thụy Vũ, nhờ chị đến nói tốt về Fernando cho gia đình cô yên tâm. Thụy Vũ quả là một người bạn nhiệt tình, chị hết lời ca ngợi Fernando, khen anh cái gì cũng giỏi, Kim phải “có phước” lắm mới gặp được người như vậy. Ba Kim nghe xong mặt giãn ra, tuy vẫn còn im lặng nhưng không căng thẳng nữa. Tưởng đã “êm”, nhưng khi cha mẹ Fernando đến lúng túng nói muốn cho Fernando và Kim đính hôn rồi hai năm nữa làm đám cưới, ba Kim ngồi yên trầm ngâm không trả lời còn mẹ cô khóc òa lên đau khổ. Bà khóc kinh khủng đến mức Fernando nóng máu, kéo Kim ra hỏi: “Bộ mẹ em tưởng gả em cho quái vật hả?”. Kim vừa lúng túng vừa buồn cười vì sự so sánh quá đáng của anh. Fernando căng thẳng nói tiếp: “Em có biết anh phải năn nỉ đến mức nào cha mẹ anh mới chịu hủy chuyến đi nghỉ ở Ai Cập đã mua vé để đột ngột về Việt Nam theo lời yêu cầu của em không?”. Cha Fernando tuy không nói tiếng nào nhưng ông giữ bình tĩnh rất tốt, mẹ anh thì nhấp nhổm. Cuối cùng chị gái Kim phải lên tiếng gia đình đồng ý.

Một lễ đính hôn làm theo kiểu Tây, nhanh chóng, gọn nhẹ, chỉ có hai gia đình và Thụy Vũ. Mẹ Kim chốc chốc lại rút khăn tay ra sụt sịt, ba cô thì thở dài não nuột. Mẹ Fernando đanh mặt lại, Fernando cũng hình sự không kém. Chỉ có cha Fernando là vẫn bình tĩnh nhìn mọi người bằng cặp mắt hơi buồn bã. Lúc trao nhẫn, Kim còn có cảm giác Fernando ấn mạnh vào tay cô “dằn mặt” làm Kim cũng tranh thủ bấu vào tay anh một cái rõ đau trả miếng. Hai người chợt nhìn nhau mỉm cười kín đáo. Họ đã vội vã tìm mua nhẫn vào buổi sáng Kim từ New York bay về Oxford.

Xong lễ chẳng ai buồn ăn uống gì. Thụy Vũ và chị Kim phải thay mặt “đàng gái” mời cha mẹ Fernando cầm chén lên. Mẹ Kim đột ngột nói một câu làm rụng rời mọi người: “Sanh con ra, nuôi nó nên người, chưa bao giờ tôi tưởng tượng nổi con gái yêu của mình phải làm lễ đính hôn trong không khí kỳ cục với một người nước ngoài như vầy!”. Mẹ Fernando tái mét, run giọng độp lại: “Tôi cũng chưa bao giờ ngờ thằng con mạnh mẽ của mình lại có lúc quì lụy để có thể cưới vợ theo cái kiểu quái lạ này!”. Thụy Vũ nhìn Fernando gần vượt khỏi sự tự chủ của mình, chị đột ngột thốt lên một câu cứu vãn tình hình: “Chồng Việt Nam làm được cái gì thì Fernando cũng làm được cái đó!”. Câu nói ngô nghê của Thụy Vũ làm mọi người dù đang căng thẳng phải phì cười. Nhưng Fernando thấy khó chịu ra mặt.

Fernando kéo Kim ra ngoài, lộ rõ vẻ bực bội: “Nếu biết nhà em kiêu hãnh đến thế này, anh không thèm lấy em đâu! Anh cũng có lòng tự trọng chứ! Lễ đính hôn gì mà ngột ngạt như đưa đám! Không có ý nghĩa gì hết, không có nhà thờ cũng chẳng có một lời chúc tụng. Vậy em bắt anh về làm chi?”. Kim bực bội quát lại: “Bộ anh tưởng em thèm lấy anh lắm hả? Em cũng đâu ngờ nhà em cổ hủ dữ vậy!”. Đột nhiên họ thấy cha Fernando đi đến nhìn mình nghiêm khắc, rồi lần đầu tiên, ông phát biểu bằng thứ tiếng Anh chuẩn xác: “Mới trải qua có chút thử thách mà đã vội sờn lòng, sao dám hứa sẽ sống bên nhau trọn đời chứ?”. Fernando có vẻ sợ cha, anh giật mình vội kéo Kim vào sát người rồi quay vô phòng tiệc. Đến cuối buổi tiệc im ắng nghe cả tiếng máy lạnh chạy, đột nhiên ba Kim mở lời mời cha mẹ Fernando và anh về nhà mình ở “Cho chúng tôi tiện chăm sóc ông bà những ngày ở Việt Nam. Mọi người không cần ở khách sạn nữa! Chúng ta cùng một gia đình rồi mà!”. Mẹ Fernando ngớ ra, không thốt nổi nên lời. Cha anh phải đứng dậy cảm ơn và nói đồng ý.

Buổi tối, lúc Fernando đang quạu quọ nằm chèo queo trên giường, Kim luồn vô phòng anh khóa cửa lại. Fernando giật mình xua tay đuổi: “Em đi ra đi! Mẹ em mà thấy chắc giết anh đó!”. Lần đầu tiên từ lúc Fernando qua Việt Nam, giờ họ mới được ở một mình bên nhau. Kim càng bạo dạn nhảy vào lòng Fernando, anh càng sợ hãi đẩy cô ra: “Em làm ơn đừng có hại anh được không? Anh không dám đụng vô người em đâu! Coi chừng mẹ em đi tìm mà không thấy biết em vô phòng anh dám cầm dao nhào vô lắm!”. Kim nghĩ Fernando trêu đùa nhưng mãi một lúc sau anh vẫn xua Kim như hủi làm cô bực bội quát: “Anh làm cái gì vậy? Em còn gì để mất đâu?”. Có lẽ cô nói hơi cao giọng nên đột nhiên hai người nghe mẹ Kim gọi: “Nhi! Con đâu rồi? Xuống dẫn cha mẹ Fernando đi dạo nè!”. Mặt Fernando xanh mét, anh không hiểu mẹ Kim nói gì mà nhắc đến tên mình. Chưa bao giờ Kim thấy anh kinh sợ đến như vậy. Cô nén cười, thì thầm: “Anh ở yên chờ em nhe, em quay lại liền!”.

Kim ra hành lang, ngoắc tay gọi chị gái lại: “Em trốn đây, chị đưa mọi người đi dùm em đi! Nói em và Fernando bị mệt. Đi càng lâu càng tốt nghe!”. Hẳn vẫn còn nhớ ơn những lần đi chơi về khuya được Kim ra mở cổng và làm bồ câu đưa thư hẹn hò với cùng lúc nhiều đối tượng, chị Kim gật đầu trấn an: “Thôi được rồi! Khổ ghê vậy đó!”. Kim quay lại phòng Fernando nhưng anh đã “trấn thủ”, khóa chặt cửa lại nhất định không cho Kim vào. Cô điên tiết hết dỗ ngọt đến dọa nạt, anh vẫn cương quyết nói một câu gọn lỏn: “Không!”. Cuối cùng Kim tự thấy mình vẫn còn lòng tự trọng, cô quyết định rút lui, giọng sũng nước “Anh đối xử với em vậy đó hả?” rồi bỏ chạy về phòng. Kim không khóa cửa lại vì biết thế nào Fernando cũng sang tìm. Quả thật, anh xộc vào như một cơn lốc rồi bế cô sang phòng mình. Kim hạnh phúc nghe Fernando thì thầm “Anh nhớ em kinh khủng!” rồi vội vã hôn lên môi cô với tất cả tình yêu dồn nén bị mẹ Kim “chia cắt” mấy ngày qua.

Gia đình Fernando ở lại Sài Gòn chơi một tuần. Không khí hai bên dần bớt ngột ngạt, đôi khi hai bà mẹ còn nắm tay nhau thân tình đi mua sắm. Trong những buổi cơm tối thong thả, hai người cha trao đổi với nhau về lịch sữ và xã hội của hai dân tộc. Thì ra Bồ Đào Nha tuy có một quá khứ lẫy lừng nhưng đã tự đóng cửa cô lập mình với thế giới trong nhiều thế kỷ đến nỗi năm 1986 khi gia nhập liên minh châu Âu, đất nước này là thành viên nghèo nhất. Dân Bồ Đào Nha cũng di cư khắp nơi trên thế giới tìm kế sinh nhai từ những thế kỷ trước sang Braxin và các thuộc địa cho đến sau các thế chiến ở những nước phát triển như Mỹ, Úc, Anh, Pháp. Đột nhiên mẹ Fernando thêm vào lời chồng: “Người Bồ Đào Nha cũng như Việt Nam, không thích kết hôn với người nước ngoài. Mấy người sống xa tổ quốc nhưng vẫn cố gắng lập gia đình giữa người Bồ Đào Nha với nhau”. Rồi bà nhìn mẹ Kim, cố cười thân thiện: “Nên việc Fernando và Kim muốn đính hôn với nhau, gia đình chúng tôi cũng phải thoáng lắm”. Sợ mẹ Kim phản ứng, ba cô nhanh miệng nói sang đề tài khác, ông khen người Bồ Đào Nha đi đâu cũng nổi tiếng khéo tay trong các nghề xây dựng, giống người Ý được biết đến với nghề nhà hàng, người Hoa với nghề buôn bán. Trong thế chiến thứ nhất, người Bồ Đào Nha giữ thế trung lập nhưng luôn tỏ thái độ lên án bọn Đức quốc xã. Khi nước Anh thiếu tàu chiến đã nhờ nước này trợ giúp và khi các chiến hạm của Đức vào đậu trong cảng Bồ Đào Nha, chính phủ đã cho bắt giữ. Đến thế chiến thứ hai, Bồ Đào Nha cũng cho Anh xây dựng căn cứ quân sự trên quần đảo Azore để tấn công tàu ngầm Đức. Cho đến này mối quan hệ giữa hai nước Anh và Bồ Đào Nha vẫn còn rất khắn khít. Người Bồ Đào Nha còn được dân châu Âu thương mến vì luôn mở rộng cửa đón những nạn nhân chiến tranh. Thời Đức quốc xã, ông lãnh sự Sousa Mendes ở Bordeaux đã thức ba ngày đêm để cấp hàng ngàn hộ chiếu cho người Do Thái dù sau đó bản thân ông không tránh khỏi sự trừng phạt. “Chúa ơi! – Cha Fernando kêu lên kinh ngạc – Sao ông biết những điều này chứ?”. Ba Kim tủm tỉm: “Tôi cũng có nghiên cứu chút ít lịch sử châu Âu”. Kim thấy tự hào về ba mình quá đỗi, xem ra những người cha dễ hòa hợp với nhau hơn. Trong khi hai bà mẹ vẫn tìm dịp “chơi trội”, người khoe con trai mình ưu việt, người kể con gái mình thuộc loại quí hiếm. “Hiếm ở Việt Nam thôi - mẹ Fernando chỉnh - Chứ ở Oxford, Fernando có biết bao các cô gái vừa đẹp vừa giỏi vây quanh”

Buối tối cuối cùng bên nhau, đột nhiên cha mẹ Fernando đem ra hàng tá quà lưu niệm đem từ Bồ Đào Nha sang, họ nói đáng lý phải tặng từ lúc đầu nhưng thời điểm đó tình hình căng thẳng quá. “Đây là tượng con gà trống Barcelos của người Bồ Đào Nha, không giống con gà Gaulois của Pháp đâu nhé - Cha Fernando nhấn mạnh - Mọi người hãy nhìn kỹ, con gà có họa tiết hình những trái tim và cái mào thật to màu đỏ thẫm”. Mẹ anh tự hào lấy những cái túi xách phụ nữ trao cho mẹ và chị Kim “Những cái túi này được làm bằng vỏ cây sồi bần, đây là chất liệu nhẹ nhất mà đặc biệt nhất. Bồ Đào Nha là nhà cung cấp lớn nhất thế giới về chất liệu này. Vỏ cây sồi bần làm nút chai rượu, những tấm lợp cách âm, cách nhiệt, những dụng cụ thể thao và các loại hàng gia dụng khác”. Bà lấy tiếp những tấm khăn trải bàn thêu chỉ xanh trên nền đăng-ten trông như những bức tranh trên sứ, khoe cũng là một sản phẩm độc đáo của Bồ Đào Nha. Bà hãnh diện đưa thêm mấy hủ ô-liu đủ màu từ vàng ruộm, xanh mướt đến đen bóng. Cuối cùng cha anh trân trọng tặng một bức tranh khổ nhỏ bằng gạch men, in hình một cô gái trong trang phục truyền thống đội bình sữa, đi trên những bậc thang của một con hẻm nhỏ đặc trưng Lisbon. “Ủa, bên đó cũng treo quần áo đầy ngoài đường hả? - Mẹ Kim kêu lên kinh ngạc - Giống Việt Nam trong những khu ổ chuột!”. Ba Kim phải cười thật lớn tạo không khí vui nhộn cứu nguy: “Những con hẻm nhỏ có quần áo treo trên ban-công là đặc trưng của những nước miền Nam châu Âu như Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Ý, Hy Lạp. Quần áo treo phất phơ như thế là một nét văn hóa của những nước được mặt trời ưu ái. Điều này đã được UNESCO công nhận là vật thể phi vật chất của thế giới”. Kim không biết ba cô có nói thật nhưng nhìn mặt cha mẹ Fernando giãn ra, cô thở phào nhẹ nhõm. Không hổ thẹn là chủ nhà, gia đình Kim cũng tặng lại những món quà quốc hồn quốc túy “lòe” lại họ nhà trai, nào là tranh sơn mài, áo lụa tơ tằm thêu, gốm Bát Tràng và cả một lô một lốc kẹo dừa, mít sấy, hột điều. Tặng tới đâu ba mẹ và chị Kim thay phiên nhau “gáy” tới đó. Fernando và Kim ra hiệu kéo nhau ra sân lắc đầu cười không thèm bình phẩm. Hai người thấy dân Việt cũng giống Bồ Đào Nha, khá tự ti nên thích “nổ”. Nếu được sang Anh hẳn họ xấu hổ mà “ngọng” hết. Người Anh cũng kiêu hãnh nhưng khôn ngoan, làm gì cũng có chiến thuật lâu dài, biết tập trung làm việc một cách hiệu quả để đạt được mục đích tối ưu. Nước Anh phát triển mạnh nhất châu Âu với đầy đủ các ngành nông - ngư nghiệp, công nghiệp nặng, thương mại, tài chính, đặc biệt họ còn sở hữu ngành cung cấp nhiên liệu độc đáo. Người Anh biết chọn lựa lợi thế của mình để tăng cường và can đảm bỏ qua những lĩnh vực không sở trường. Đây là một dân tộc biết hoạch định đường dài, không ăn xổi ở thì như dân Ý, không dành nhiều thời giờ để hưởng thụ như Tây Ban Nha, không khoe khoang như người Pháp, không quá nguyên tắc như người Đức. Dù “phớt tỉnh Ăng-Lê” nhưng dân Anh không bị coi là ích kỷ như Thụy Sĩ tuy họ cũng không thèm gia nhập liên minh châu Âu và nhất quyết xài đồng tiền riêng.

Lúc tiễn gia đình Fernando về lại Bồ Đào Nha, phút cuối ở phi trường, sau màn chào nhau thân thiện, mẹ Kim còn “vớt vát danh dự” nói với theo một câu: “Fernando có phước lắm mới được Kim đồng ý, con gái tôi thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng…”. Kim không chắc mọi người hiểu hết ý nghĩa nhưng rõ ràng mẹ cô đã chuẩn bị tra tự điển kỳ công cho một câu tiếng Anh rất khó dịch này. Và Kim biết Fernando hiểu, anh mệt mỏi vẫy tay chào cô với nụ cười giễu cợt trên môi và cái nhún vai “không thèm chấp” dễ gây mích lòng. Ánh mắt khinh khỉnh của Fernando không làm ba mẹ Kim lưu ý nhưng nó làm cô khổ tâm khóc suốt mấy ngày sau đó. Kim ước gì có thể quay lại Oxford thật nhanh để làm một người bình thường nhưng tự do và đừng bao giờ phải xấu hổ vì xuất thân tiểu thư trong một gia đình Việt Nam đầy kiêu hãnh đến mức kệch cỡm này.

Sau lần nói chuyện với giáo sư Portlock, Kim được chuyển sang làm dự án và càng có nhiều dịp “đụng độ” với Vi Vi. Nghĩ Fernando nói đúng, Kim không thèm tự ti nữa. Những gì chưa rõ, cô hỏi David hay trực tiếp vào gặp giáo sư Portlock. Đôi khi thái độ này còn làm Vi Vi nổi điên hơn, chị hay bóng gió Kim hết mồi chài Fernando Carvalho thì tiếp tục quyến rũ David Wilson. Kim mặc kệ, tập “lì” ra, lấy lý trí kìm nén cảm xúc, miễn công việc vẫn trôi chảy. Nhiều lúc Kim nhìn Vi Vi, tự hỏi sao một người như chị lại có thể thích Fernando. Vi Vi cao lớn, đẹp lạnh lùng và có phần nhạt. Sau một thời gian dài làm chung, Vi Vi vẫn tỏ thái độ coi thường Kim dù đã cố gắng lịch sự hơn. Có lần bắt buộc phải mượn một cuốn sách của Kim, Vi Vi nhìn dòng chữ đề tặng âu yếm của Fernando rồi đột ngột hỏi thẳng: “Có phải cái vẻ yếu đuối của cô làm Fernando bị hút không?”. Kim thành thực trả lời “Em không yếu đuối đâu!” rồi đánh bạo hỏi thẳng lại “Vậy có phải cái vẻ lạnh lùng của Fernando làm chị bị hút không?”. Vi Vi vẫn giữ bình tĩnh, nhún vai: “Anh ta không lạnh lùng đâu! Cô không nhận ra đàng sau cái vẻ ngoài nghiêm nghị là một người nồng nhiệt sao? Tiếc là anh ta không thích bị tấn công trước, mà tôi thì không muốn giấu lòng mình. Tôi mạnh mẽ quá!”. Kim không ngờ Vi Vi có lúc lại tiết lộ nhiều đến như vậy. Cô gượng cười, gật đầu công nhận “Chị mạnh mẽ thật!” rồi cắm cúi xuống máy tính trốn ánh mắt sắc sảo của Vi Vi đang nhìn mình soi mói.

- Sao cô có khả năng thu hút đàn ông quá vậy? - Vi Vi tấn công - Hết Fernando rồi đến David, người nào cũng hết lòng vì cô!

- Xin chị đừng động đến David! - Kim giật mình - Anh ta biết em có bạn trai, à không, có chồng sắp cưới rồi. David chỉ xem em như đứa em gái.

- Sao cô không về Việt Nam đi? - Vi Vi tiếp tục tấn công

- Em sẽ về! - Kim ngẩng lên khẳng định.

Vi Vi nhất quyết không tha:

- Nước Anh đâu muốn cho những người như cô học bổng để ở lại không về Việt Nam phục vụ chứ! Về Việt Nam không phải là cô có tương lai hơn sao? Ở đó nền kinh tế còn trẻ, người ta cần những người như cô. Ở Anh cô đâu là ai!

Kim đổi đề tài:

- Chị đã về lại Việt Nam bao giờ chưa? Gia đình chị có nhớ Việt Nam không?

Vi Vi thở dài:

- Sau này cha mẹ tôi lớn tuổi sẽ về Việt Nam định cư. Nhưng tôi không phải là người Việt Nam dù vẫn nói được tiếng Việt. Tôi ghét người Việt. Người Việt có nhiều tật xấu, nên có biết bao người giỏi mà vẫn không ngoi lên được. Người Việt kỳ thị ngay chính những đồng hương của mình, kỳ thị giữa các vùng miền, rồi người Việt kỳ thị tiếp người nước ngoài. Người Việt kiêu hãnh nhưng lại mang trong lòng nỗi buồn nhược tiểu. Cô là một người Việt đặc trưng như vậy đó! Nên tôi ghét cô! Tôi cũng ghét cha mẹ tôi và những ông bà Việt kiều bạn bè của họ. Tóm lại những gì thuộc về Việt Nam tôi ghét hết!

Vi Vi nói một hơi rồi quay ngoắc người bỏ đi. Kim lặng người nghe Vi Vi trút nỗi lòng chối bỏ cội nguồn của mình, nghĩ chị nói thật có lý. Bản thân cô càng tiếp xúc với nhiều người nước ngoài càng nhận ra dân mình quá tự tôn khi nhận là “Con rồng cháu tiên”, nhưng trong lòng mỗi người Việt đều biết rằng nước mình tụt hậu quá. Hôm sau gặp lại Vi Vi, Kim thành thật thú nhận: “Em thích sự thẳng thắn của chị. Nhưng cũng đừng cực đoan quá. Ai mà không có những góc khuyết của riêng mình. Dân tộc nào mà không có những hạn chế...”. Kim chưa kịp kết thúc câu nói, đột nhiên Vi Vi nhìn cô ngụ ý: “Fernando Carvalho cũng không phải là một người hoàn hảo phải không?”. Kim bất ngờ, lặng im không nói gì. Vi Vi thở hắt ra, nói mình từng thích vẻ đàn ông mạnh mẽ của Fernando, từ ngày biết anh bỏ công chăm sóc một cô nàng yếu đuối như Kim tự nhiên thấy thất vọng quá. “Hẳn Fernando tưởng tôi vẫn còn mê anh ta lắm - Vi Vi nhún vai cười - Cho tôi nhắn lại, hết từ lâu rồi! Nên cô cũng đừng tưỏng tôi ác cảm với cô vì ghen”. Kim nghĩ không cần thiết phải khai báo với Vi Vi mình từng bị Fernando “đàn áp dã man” mà không dám nhõng nhẽo gì cả. Cô cũng thấy không nên phải nói thẳng với Vi Vi làm phụ nữ đừng “cứng” quá làm chi, thôi thì mỗi người một tính, rồi ai cũng sẽ tìm được một nửa của mình.

Sau cuộc trao đổi quá sức thẳng thắn với Vi Vi ngày hôm đó, Kim không còn thấy căng thẳng trước chị. Vi Vi cũng có vẻ thoải mái với cô hơn. Dạo này hình như chị đang yêu, thấy nhẹ nhàng và nữ tính hơn. Kim hay bắt gặp Vi Vi nói chuyện trong điện thoại, giọng nũng nịu rất lạ. Đôi khi cô đỏ mặt nghe Vi Vi hứa hẹn với người yêu sẽ có một đêm cuồng nhiệt bằng những từ ngữ tả thực rất “rợn người”. Kim nghĩ Vi Vi bạo miệng đã đành, hẳn anh chàng người yêu cũng “du côn” không kém. Fernando không bao giờ nói đến đề tài này với Kim một cách trắng trợn như vậy, anh luôn biết tế nhị mỗi khi nhắc đến những phút giây riêng tư của hai người. Hẳn vì Vi Vi quá nồng nhiệt trong khoản này nên Fernando thấy “dị ứng” dạo bị chị “quấy rối”. Kim không thích hỏi Fernando về Vi Vi, anh cũng chẳng bao giờ đề cập đến. Duy có lần Vi Vi mời Kim về nhà cha mẹ mình ở Guildford, một thành phố nhỏ gần Luân Đôn, cô mới kể cho Fernando nghe trong điện thoại. Anh giễu cợt “Chắc chắn “phụ huynh” của Vi Vi khác hẳn của em!” rồi không bình luận gì thêm. Kim kể cha mẹ Vi Vi tha hồ nói tiếng Việt với mình rồi rên rỉ đủ chuyện về Việt Nam. Họ rất bất ngờ biết chị quen với Kim đã lâu mà không chịu dẫn về giới thiệu. Hai người đều là dân trí thức, vì sang Anh đã lâu nên tính tình cũng rất thoải mái, không bó hẹp suy nghĩ trong phạm vi một nền văn hóa của riêng nước nào. Hẳn điều này góp phần không nhỏ tạo nên tính cách đặc biệt như Vi Vi. Tuy có vẻ đã hội nhập rất tốt, cha mẹ Vi Vi vẫn có ý nghĩ một ngày nào đó được trở về quê hương sống nốt quãng đời còn lại.

Dù tâm sự chân tình như thế, hai người có những ưu tư làm Kim “á khẩu” không biết phải trả lời làm sao: “Việt Nam còn gián, chuột, kiến không? Mấy con này là sứ giả của vi trùng, hai bác sợ lắm. Nghe nói dân Việt Nam ăn uống cẩu thả, hàn the, màu thực phẩm, thạch cao, phọc-môn... toàn những thứ làm ung thư. Đến rau củ còn bị tưới đồ hóa chất, thuốc trừ sâu, xăng nhớt tùm lum. Chắc hai bác phải ăn thực phẩm nhập từ châu Âu quá. Rồi đi lại cũng kinh hoàng lắm phải không cháu, xe đò lật xuống đèo, tài xế đua với nhau, họ ngủ gục trong lúc lái, xe lửa chạy nhanh trật đường ray, thuyền bè chở quá tải chìm bao nhiêu vụ, máy bay thì bị dọa có khủng bố, trong thành phố giao thông hỗn độn, tai nạn liên miên, đến đi bộ mà cũng trầy xước hết vì không có vỉa hè. À, nghe đồn đạo đức dân mình suy đồi, thích sống hưởng thụ, không cưu mang người nghèo, đến tiền cứu trợ bão lụt mà còn bị đem làm của riêng. Mấy tổ chức phi chính phủ còn phải chán ngán không muốn làm từ thiện nữa. Bởi vậy, hai bác cứ suy nghĩ hoài, con người ta lá rụng về cội, nhưng cội này sao mà...”. Vi Vi kéo Kim đứng lên kéo lên lầu lầm bầm cáu bẳn: “Đó, cô có thấy mấy người Việt kiều già mâu thuẫn không. Cho nên tôi không ưa người Việt, cái gì cũng muốn, ích kỷ số một, vừa muốn quay về Việt Nam nhưng lại từ chối sống như mọi người xung quanh. Nếu về phải có nhà cửa, trong khi bên đây ở nhà thuê cả đời. Đòi có tinh thần Việt nhưng muốn hưởng vật chất của hải ngoại. Muốn trốn cái rét phương Tây nhưng kinh sợ sức nóng và bụi bậm phương Đông, mê thức ăn Việt Nam nhưng ngán không an toàn thực phẩm. Cái gì cũng có giá của nó!”. Kim thở dài biết Vi Vi nói đúng, nhưng cô ái ngại khi ba mẹ Vi Vi rầu rĩ tiễn hai đứa quay lại Oxford, mắt nhìn xa xăm: “Gặp cháu rồi hai bác càng nhớ Việt Nam quá. Rảnh ghé Guildford thăm hai bác, kể chuyện bên nhà cho hai bác nghe nhé…”


(còn na)