Mùa Thu

(PA)

Anh trao cổ tích cho người khác
Em rùng mình
Trở lại thành hòn đá nhỏ
Thời gian phủ mờ...

Mùa thu
Thấy quanh mình vương vãi trăm xác lá khô
Không có chiếc lá nào mang những vần thơ anh
Nên lá lại về với đất
Không nghe bước chân anh trên mùa thu giòn vỡ
Hòn đá sẽ chẳng thành ngưòi
Như trong những câu chuyện cổ
Thôi cứ buồn như ngày xưa đã từng.

Mùa thu
Có con dế hát rong nơi chân tường
Anh cũng đang làm người hát rong
Cuối một chân tường khác

Trên cửa sổ cao cao
Tiểu thư ngoảnh mặt

Mùa thu thầm thì kể lại cho em
Con dế lặng im
Tiếng gáy thôi hiu hắt vàng chân cỏ
Hòn đá cúi đầu
Chẳng thể nào khóc nữa
Hình như đã để quên giọt nước mắt nơi nào.

Mùa thu
Những bông hoa dại không tên mỉm cười với em
Những nụ cười dễ vỡ
Anh đã đi hái hoa hồng
Trong khu vườn thần tiên nào đó

Ừ nhỉ
Hoa hồng kiêu sa hơn
Em chỉ biết nguyện cầu
Gai hoa hồng đừng làm anh chảy máu
Rồi men theo triền hoa dại đi vào thu.

Mùa thu rồi sẽ đi qua em
Như anh...
Có hòn đá lăn cuối con phố lá
Tìm lại chính mình.
Bởi vì anh không hỏi
Bởi vì em không nói
Nên có những điều ta chẳng biết về nhau
Em đâu ngờ ở tận đáy sâu
Tâm hồn anh có một miền bóng tối
Xuân đã sang cây xanh lộc mới
Khoảng tối trong anh vẫn lạnh giá mùa đông

Có những ngày không bão cũng chẳng giông
Mà tim em ngả nghiêng sóng dữ
Trời rất trong mà thuyền em lạc lối
Bởi ngày xưa ...ký ức hoá sương mù

Vẳng bên em khúc hát phiêu du
Bay trong gió mang trăm nghìn nỗi nhớ
Nói với em về một tình yêu dang dở
Giọt nước mắt nào mà chẳng vì anh?

Khúc hát từ những tháng ngày xanh
Của thời trái tim em còn căng nhựa
Mỗi câu hát là một lời thề hứa
Lời tình yêu chẳng chút ngại ngần.
Đôi mắt thuở còn rất thanh tân
Giờ đã thoảng nỗi gì xa vắng.

Anh đâu biết có những ngày rực nắng.
Mà lòng em giá lạnh âm u
Có những ngày em lạc biển sương mù
Giữa cuộc đời trời trong biển lặng
Đó là khi thuyền em về bến cũ
Trong em, anh- bến tình yêu.