Bức thư không gửi - 5

Bức thư không gửi
(tiếp theo và hết)

(8)
Vera em thân yêu!
Hôm qua anh đã ở trong rừng Taiga khá lâu. Con sông già đã lôi anh đi xa phải tới vài cây số, bão tuyết lại nổi lên và sau đó anh lạc đường. Tóm lại anh mất đi khoảng ba giờ đồng hồ. Khi anh quay về trại thì Tania không còn ở đó nữa. Cô ta để lại cho anh một mẩu giấy:
“Anh Konstantin Petrovich quý mến! Em đi theo chân anh German đây. Phải như vậy thôi, xin anh đừng lên án em. Em viết những dòng chữ này khi đầu óc rất minh mẫn. Cả hai người chúng ta không thể nào ra khỏi nơi này đâu. Và như thế, cả hai người đều chết. Thế mà ở trung tâm khảo sát, mọi người đang đợi chờ tấm bản đồ khu mỏ. Ai trong số chúng ta phải sống. Anh, anh phải sống. Anh là người khoẻ hơn em. Em biết rằng em và German đã là gánh nặng cho anh thế nào rồi. Nếu như không vướng bọn em chắc chắn anh đã có thể vượt qua được nơi này về đến trung tâm khảo sát. Anh đã xả thân vì bọn em, bây giờ đã đến lúc bọn em phải xả thân vì sự nghiệp của chúng ta. German hiểu điều đó sớm, em hiểu muộn hơn. Thật ra, em đã hiểu điều đó từ lâu, nhưng em rất sợ phải ra đi, vì em là một cô gái nhút nhát. Bây giờ thì em đã quyết định rồi. Em đợi trận bão tuyết ngớt là em sẽ ra đi. Em sẽ theo kịp German rất mau thôi. Anh đừng tìm em nữa, dù sao thì tuyết cũng sẽ xoá sạch dấu vết em đi. Em đã dành dụm một hộp thức ăn phòng khi bất trắc. Hộp đó ở trên giường ngủ ấy. Đó là chút lòng tạ ơn nhỏ bé của em cho tất cả những gì anh đã làm cho em. Anh nhất định phải mang tấm bản đồ về đến nơi. Vĩnh biệt anh! Tania.
Tái bút : Konstantin Petrovich! Và thêm nữa, anh nhất định phải về với chị ấy nhé! Anh yêu chị ấy ghê lắm mà. Chúng em, em và German cũng yêu nhau (bọn em đã quen biết nhau mấy năm nay rồi). Chúng em đã không biểu lộ tình yêu với nhau, sợ cản trở công việc. Cuộc sống của chúng em, hạnh phúc của chúng em đã không thành. Cầu mong cho anh hạnh phúc. Nhất định anh phải về tới nơi với chị. Và em chỉ xin nhờ anh một điều, anh Konstantin Petrovich: anh hãy viết thư cho mẹ em. Địa chỉ của mẹ em, em có ghi lại ở trung tâm khảo sát. Xin hết. Tania.”

…Anh đã tìm cô ta trọn một ngày, nhưng sau cơn bão tuyết, làm việc đó ở rừng Taiga là hoàn toàn vô ích. German đã là tấm gương để cô ấy biết khi nào ra đi là tốt nhất.
Vera, bây giờ đây cuộc đời anh không còn thuộc về anh nữa. Hay đúng hơn là ngược lại: anh phải sống và phải mang được bản đồ về đến nơi bằng bất cứ giá nào. Anh tháo lều bạt ra và làm thành mấy đôi xà cạp. Điều chủ yếu bây giờ là đôi chân. Anh còn bốn hộp đồ ăn, một chiếc bao bố làm giường ngủ, một viên đạn và mười hai que diêm. Và anh tin là mình sẽ đến nơi.
Hôm nay anh đã đi được năm mươi ngàn bước. Nghĩa là đã được gần hai mươi cây số. Lúc này anh đang ngồi dưới một cây lạc diệp tùng to lớn và đun nước pha trà. Chờ nước sôi, anh viết cho em- đó là lúc thích hợp nhất để viết thư. Bao giờ anh cũng viết cho em, ngay cả vào lúc này. Xung quanh anh là những gã khổng lồ trắng toát: tuyết rơi xuống nhiều vô kể, băng giá dày thêm…Dù sao thì thiên nhiên vẫn hùng vĩ lạ thường!...
Hôm nay đi được năm mươi ba ngày bước. Em có biết không, đúng là bọn anh đã lạc đường. Rõ ràng bọn anh đã đi song song với dòng sông, do đó không thể nào mà gặp nó được. Lúc này đây lần đầu tiên anh cảm thấy mình bắt đầu đi về phía triền sông.
Thế có nghĩa là, rốt cuộc anh sẽ vượt sang được bên kia của đường phân thuỷ. Chắc chắn là anh sẽ tới nơi. Đó là nghĩa vụ của anh, một nghĩa vụ cần phải hoàn thành như chính German và Tania đã hoàn thành nghĩa vụ của họ. Có lẽ, so với bất cứ nghề nào khác, trong nghề của bọn anh, cuộc đời và nghĩa vụ gắn chặt với nhau. Và thường thường, có khi nghĩa vụ đòi hỏi sự hi sinh cuộc đời mình…
Đã từ lâu anh không tính ngày nhưng bây giờ có lẽ đã tới tháng mười một. Sáng hôm nay anh cảm thấy thế. Trời lạnh phải tới ba mươi độ âm. Bắt buộc phải ngồi bên đống lửa lâu hơn. Rất khó mà ngủ được, phải lượm thật nhiều củi. Mà bẻ chúng cũng không đủ sức. Khó thở…
Đã hai ngày nay không viết gì. Băng giá rất ác nghiệt. Mặt anh như bị đóng băng. Đêm qua lúc thức giấc anh lạnh toát mồ hôi. Anh mê đã làm mất tấm bản đồ khu mỏ. Vội vã lần phía trong áo sơ mi thì thấy nó vẫn còn nguyên.
Không rõ vì sao anh rất đau lòng mỗi khi nghĩ tới German và Tania. Họ yêu nhau mà anh không nhận ra. Họ sợ thổ lộ tình yêu ấy cho nhau biết sẽ ảnh hưởng đến công việc. Ôi! Tình yêu của họ giản dị thế, trong trắng thế! Và công việc, nghĩa vụ mà họ hoàn thành mới có ý nghĩa làm sao!...
Vậy mà họ còn là những người trẻ lắm. Liệu anh có thể làm được như thế không?...
Rốt cuộc, thế là anh đã tới được dòng sông. Một dòng sông chết. Những tảng băng chồng chất lên nhau. Bão tuyết. Ở lại đây chờ đợi liệu có tốt không ? Chắc hẳn người ta đã tìm bon anh lâu rồi. Và họ đã không thể tìm thấy. Ở đất nước chúng ta không có chuyện bỏ mặc người ở trong rừng Taiga. Có chuyện gì ở đây, thì lỗi đó thuộc về bọn anh.
Có lẽ mọi thứ sắp kết thúc: băng giá đã làm hỏng chân phải rồi. Chỉ còn lại ba que diêm. Bây giờ anh có nhiệm vụ phải mang tấm bản đồ đến càng gần nơi có người ở càng tốt.
Cũng rất có thể tấm bản đồ khu mỏ kim cương mà bọn anh phát hiện sẽ mất đi cùng với anh mà không một ai có lỗi cả. Cái đó chẳng qua chỉ là sự trớ trêu của hoàn cảnh. Nhưng không là vấn đề chủ yếu. Trong cuộc hành trình này, ngoài chuyện khu mỏ ra, anh cũng đã khám phá ra một điều rất quan trọng đối với mình…Anh hiểu rằng trước kia anh đã sống không đúng. Anh đã coi tình yêu của anh và em là tình yêu thật sự, có thể xa nó rồi lại trở về với nó. Anh coi mối quan hệ của chúng mình là quan hệ lý tưởng giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Nhưng đến bây giờ, không hiểu vì sao mà anh thèm được như German và Tania. Họ cùng nhau chia sẻ đau khổ và sung sướng. Họ đi cùng nhau trên đường đời, tình yêu của họ vĩ đại đến mức không cần biểu lộ ra bên ngoài. Họ đã sống bên nhau cho tới phút chót, và tình yêu đã không cản trở họ hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Anh thì khác, hàng ngày anh viết cho em, anh cố gắng kể chuyện về em, và xung quanh anh chỉ là em. Nhưng cái đó lại không phải là hạnh phúc mà chỉ là sự an ủi.
Anh đã nhiều lần gọi em, em Vera, em hãy lên phương Bắc. Anh muốn rút ngắn đoạn đường đến với em. Nhưng em đã không đi mà ở lại Moscơ. Lúc này đây anh đau khổ bao nhiêu khi nghĩ tới điều ấy! Đau khổ và nặng nề. Những suy tư ấy đã cướp nốt chút sức lực cuối cùng của anh.
Vera, em yêu thương! Anh rất cần em ở bên anh ngay chỗ này đây hơn bất cứ nơi nào khác. Anh cần con người thật của em chứ không phải con người huyền ảo. Anh muốn người yêu của anh ngồi bên anh, gần đống lửa này để anh có thể trao cho cô ta tấm bản đồ khu mỏ, để anh có thể yên tâm nhắm mắt khi biết rằng người yêu của anh sẽ mang tấm bản đồ này đến chỗ có người.
Nhưng không, anh không có một ai để trao tấm bản đồ cả. Không biết vì sao anh lại nhớ tới German.Và anh thèm muốn như cậu ta.
Hình như anh mới bị ngất đi…Không, anh đã tỉnh lại và anh lại viết. Anh không thể làm gì hơn là viết. Đúng, anh thèm muốn được như German. Anh khâm phục cậu ta và Tania. Họ đã dũng cảm hiến dâng cuộc đời trẻ trung của mình cho sự nghiệp chung của chúng ta. Làm sao mà anh lại không nói về họ được, về sức mạnh tinh thần, về chiều rộng tâm hồn và bề sâu tình yêu của họ!
Không, thất vọng như thế là quá sớm! Cần phải đi nữa, lê đi, bò đi, bám víu vào băng giá mà đi, lăn đi…
Có lẽ đây sẽ là những dòng thư cuối cùng của anh…
Không, không phải những dòng cuối cùng. Anh vẫn sống. Phải làm sao với tấm bản đồ đây? Chắc chắn là ở trung tâm khảo sát đang chờ đợi nó. Anh sẽ trao nó cho ai, cho ai?...
Phải làm sao với tấm bản đồ đây? Chắc chắn đây sẽ là câu hỏi cuối cùng của anh trong cuộc đời…
Con người có sức sống dai dẳng phi thường thật. Anh bò đi, nhấc đầu gối lên, ngã xuống, rồi lại bò đi. Có lẽ anh còn bò được nữa. Bàn tay anh cầm bút đã khó khăn lắm rồi. Anh viết vì việc đó đã trở thành thói quen. Anh nguệch ngoạc vài dòng và tiếp tục bò đi nữa. Anh thấy quen thuộc với bức thư này còn hơn cả với bữa ăn nữa. Nếu anh thôi viết chắc chắn là anh không còn dậy được…
Anh đã dùng đôi tay để làm một cái từa tựa như một túp lều nhỏ. Nhờ chiếc lều cỏn con này người ta có thể tìm thấy anh và tấm bản đồ sớm hơn…
Nghe thấy tiếng người, tiếng chó sủa. Bò đi đã không được nữa rồi. Lại phải nằm ở túp lều. Băng giá có lẽ đã dịu bớt. Đống lửa mà anh nhóm bằng que diêm cuối cùng ngày hôm qua đến lúc này đang tàn lụi. Ôi Vera, anh cần có em ở đây biết bao nhiêu, ôi, anh cần có tình yêu-người bạn cưu mang giúp đỡ nhau, chứ không phải tình yêu-thứ đồ chơi giải trí! Rõ ràng đây không phải là số phận…
Kiểm tra lại bản đồ lần cuối cùng. Nó vẫn còn nguyên vẹn. Vera, em hãy tìm mẹ của Tania-địa chỉ…ở trung tâm khảo sát…viết thư cho bà ấy…và nói cả đến German…
Việc hi sinh cả một đội khảo sát, ngoài anh ra, không thể kết tội một ai cả…”

Tariakov đã giở đến trang cuối cùng, rồi để cuốn vở sang bên cạnh. Nhìn qua cửa sổ trời đã rạng sáng-tất cả chúng tôi không hề biết rằng một đêm đã trôi qua.
-Liệu có đúng là anh ta nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng người không? Nhà địa chất có mái tóc bù xù hỏi.
-Đúng
Tariakov đáp.
Vào mùa xuân người ta tìm thấy Koschia cách trại của người Evenk chừng hai mươi cây số. Như thế thì gió cũng có thể đưa tới chỗ anh ta những âm thanh ấy được. Và chắc chắn rằng không phải chỉ một lần. Hơn nữa, người ta tìm thấy Koschia không phải nằm ở ngay trong túp lều. Anh ta bò ra ngoài đi về hướng trại của người Evenk. Nhưng anh ta bò được rất ngắn, chỉ được mươi mười lăm bước rồi chết cóng tại đó. Mùa hè ấy, khi những người Evenk tìm thấy xác của Koschia họ cũng không hề gặp một nhà địa chất nào. Họ đi lang thang khắp rừng Taiga, tất nhiên họ không thể thấy những chiếc thuyền con đã đi trên dòng sông bên cạnh cái trại cũ đó. Các đội tìm kiếm đã tìm đội khảo sát mất tích ấy một cách vô ích. Những người Evenk cũng không biết rằng nhiều chiếc máy bay trong nhiều tháng đã lượn đi lượn lại ở xung quanh rừng Taiga để tìm chính con người có bộ râu ria xồm xoàm, mái tóc trùm kín gáy bạc trắng vì tuyết phủ, mà chính họ đã tìm thấy vào mùa xuân ở một nơi không xa các túp lều bằng da thú của họn là bao. Mãi đến mùa hè năm sau, những người Evenk, qua một ai đó, đã gửi toàn bộ giấy tờ về trung tâm khảo sát. Như vậy khu mỏ ở vùng cực Bắc do đội khảo sát của Koschia Sabinin khám phá ra phải nằm yên không ai biết tới trong hai năm trời. Đến khi những nhà địa chất khác được phái đến kiểm tra lại tấm bản đồ của Koschia, thì họ đồng thời lại tìm thấy thêm khoảng chục điểm khác có biểu hiện kim cương ở vùng Yakuchi. Số phận của các đội khảo sát khác may mắn hơn.
Tariakov cất cuốn vở vào xắc cốt và nói:
-Xung quanh nơi đội khảo sát Sabinin phát hiện có kim cương, người ta còn tìm thấy nhiều khoáng sản khác. Bây giờ đây tại nơi đó người ta đang xây dựng một khu công nghiệp lớn…
Bỗng nhiên có tiếng động cơ ầm ầm trên nóc nhà, và khi nhìn qua cửa sổ chúng tôi thấy một bóng đen khổng lồ. Đó chính là chiếc máy bay sắp hạ cánh sau khi bay từ vùng mỏ kim cương Bắc cực trở về Yeckutia. Chúng tôi biết rất rõ là các phi công chuyên chở những cấu kiện sắt thép đến đây để xây dựng nhà máy liên hợp khai thác quặng kim cương, còn khi bay về không trở hàng gì nên các hành khách đi trên đó khá thoải mái.
Chúng tôi chuẩn bị hành lý để ra sân bay.

Không có nhận xét nào: