Ơi Cải về đâu

Thỉnh thoảng đưa truyện Nguyễn Ngọc Tư cho một vài người bạn đọc, có người bảo “Rặt giọng phuơng ngữ, đọc chẳng hiểu gì, không thấy hay!”, thốt nhiên thấy buồn như bị đánh cắp một cái gì đó.

“Cánh đồng bất tận” – Hit của Nguyễn Ngọc Tư trong năm 2006 lại là truyện tôi đánh giá là dở nhất trong tập “Cánh đồng bất tận và các truyện ngắn khác” của chị. Làm sao mà bằng các truyện “Cải ơi”. “Cuối mùa nhan sắc”, “Hiu hiu gió bấc”, … Đọc mà thấy nước mắt cứ tự nhiên chảy ra, mà gấp sách lại vẫn thấy cái dư vị buồn bã nó cứ đọng lại mãi không sao mất đi được, chỉ ước gì người với người yêu thương nhau thêm chút nữa đi…

--

Lời tác giả:

Mỗi lần nghe câu hát “Gió đưa cây cải về trời, Rau răm ở lại…”, tôi hơi quạu, ông bà mình quá hiền lành đi, thí dụ có bị phụ phàng, thì cũng cố chanh chua, hằn học một tí , “Gió đưa thằng quỷ sứ về thành, Để tui ở lại chành ành…đắng cay”. Đau, tức vậy mà trách cứ nhẹ hều…Dường như người ta vẫn yêu, đến mức không thể giận dỗi, nặng lời. Và mình thì chưa bao giờ yêu ai đến như vậy ?!!!

--

ƠI CẢI VỀ ĐÂU

Nguyễn Ngọc Tư

Đoàn ca múa nhc gii tán, thng Quách Phú Thàn dn ông già Năm Nh v ngã ba Sương, Thàn có nh b mi quen bán quán đó. Con nh tên Dim Thương, nghe hay, mà khuôn mt cũng ng, không đp nhưng bình thn, lnh trơ, không ra vui, bun, đ ai biết nó nghĩ gì. Nó ht mái tóc nhum vàng hoe chơm chm như r tre, nhìn hai người, cười héo ht, “Ăn bám mà kéo theo c by”. Thàn cười h h, bo “Ông Năm, bn anh. D thương lm”.

Đêm đó ông già không ng được, thng Thàn đi chơi na đêm mi mò v, thy ông ngi khm rm ngi ngoài vách mùng, điếu thuc cháy lp lòe soi b râu xơ xác. Thàn m dây giày, hi, “Nh đoàn quá, ng không được h tía?”. Ông già lc đu, th dài, nghe bun xa xc như lá rng hoa rơi, bn thn, điu này hng biết cách nào tìm cho ra con Ci.

Ông đã đi tìm con nh gn mười hai năm. Lúc Ci mười ba tui, mt ba mê chơi làm mt đôi trâu, s đòn, nó trn nhà. C nhà tong t đi tìm nhưng mãi con nh không quay li. V ông ôm cái áo con Ci khóc, bo chc là ông đ bng chuyn nó là con ca chng trước nên ngược đãi, hà khc, đui xua. Ông đau mà không nói được mt li, ông đã nâng niu nó khi mi thôi nôi, đã vui khi có người bo con nh ging ông in ht (dù biết h khen khơi khơi, khen bng trên tri), đã sướng rơn khi nó gi tiếng ba ơi, con Ci đi ri, ông đã xung nước mt khi đi qua chiếc giường trước kia nó ng. Có ba, ông hì hi ém mùng, ri ngi mt góc, nhìn chiếu gi thênh thang, lòng chết điếng vì ni nh con, vì lo nó lưu lc gia đi. Như thế mà ông không thương nó sao ? Như thế mà là không thương à? Nhà bun u bun ám, vì đã ít người ri bây gi li chng nhìn, chng cười nói vi nhau. Sau, người ta còn đn đãi ông giết con nh ri lp mt ch đt nào, h kìn kìn li coi (ai mà giàu tưởng tượng vy không biết). Ông khăn gói b x ra đi, bng d đinh ninh dt khoát tìm được con Ci v.

Ai dè, bin người mênh mông. Mi chân, ông xin làm sai vt trong đoàn ca múa nhc, đ trước gi din, ông mượn cái micro nói vài câu “Ci ơi, ba là Năm Nh nè con...”. Ba nào thng Thàn nh nhà, nghe câu y nó cũng rướm nước mt, bo “con thương ông già con quá, tía ơi”. Hôm đi ba Thàn còn cm khúc bình bát bng c tay rượt nó chy ngi ngi, nhy xung đò, nó ngoái li nói đ con làm ca s ni tiếng cho ba coi, thy ông d cây lên tri. Hai năm, ông già đã chng đu cây xung đt, ta vào đó đ bước đi, tên tui Thàn m mt. Thàn bùi ngùi, người ta Quách Phú Thành ni tiếng Hng Kông, tui thiếu có ch h, lt đt bên hông Ch Ln. Nhiu ba hát ế ngoi ngóp nm nghe mưa dm, nhiu ba đng soát vé b bn du đng đa phương rượt chy xt khói, Thàn mun v nhà nhưng xu h, s ông già cười khơ khơ khơ, hi “Con ơi, my ni tiếng chưa mà tri đu v đây ri?”

Y ht, ông già Năm Nh cũng có nhà mà không v được. Đã đau quá tri đt ri, cái cnh bà con hàng xóm xm xì, ch tr, người xa dp dìu thuê đò dc li nhà ngó ngiêng, đâu, thng cha giết con đâu ? Đâu, con nh b chôn ch nào? gn thy đông đúc nên bưng bánh da, trà đá đến bán. Đã quá chng đau, khi ông nhìn sâu trong ánh mt ca v mình thy không còn lp lánh thương yêu, ch ti tăm nhng ng vc, hoài nghi, và ba ông đi, bà đng gia nng trưa, cuc đt. Ch đt còn mi tinh ông va lên liếp, ch người thiên h ngó nhau, con Ci b vùi dưới đó… biết đâu…

Nên ông Năm Nh tr li ngã ba Sương, tiếp tc cuc kiếm tìm. Ông mướn mt cái nhà thp, nh như mi, va đ hai người còm nhom chui ra chui vào. Ông vét túi trên túi dưới sm mt chiếc xe ko kéo có dàn nhc xp xình, kéo thng Thàn theo. Ngày chy ra bán ch rau ch cá, ti ghé vài quán nhu, khuya v đu ngã ba, xe ko kéo ca ông ni tiếng nh ging ca nha nha ca thng Thàn, nh gia hai bài hát có mc “nhn tìm con” bun ác chiến.

Ngã ba Sương nhiu đêm thn thc trong tiếng “Ci ơi !!!…”, nghe ngc ngoi như tiếng chim kêu gia lưng tri. Con Dim Thương cn nhn, quán ế, bun thy m ri mà còn kêu Ci vơi vơi. Mt ba Dim Thương bước ra, thng tht gi “Ba !”. Ông già đng im sng, ngơ ngác giây lát, môi run lp bp hi Ci phi hôn con. Dim Thương gt đu. Thit con là Ci h ? Dim Thương níu tay ông rưng rưng gi thêm mt tiếng ba tha thiết. Ông già nn đu, nn vai nó vi mt ni vui chy tràn, tri đt, ba nhìn không ra, bây ln d dn vy. Ông đi vài bước, ông day li nhìn Dim Thương (cho chc là nó đang đng đây, và có thit trên đi), ngước v phía tri sao, ri ngó thng Thàn, ông cười, đ ming mun méo sao thì méo, “Tía kiếm có con Ci ri, d t hà my ơi”. Nghe ging là cuc hành trình ròng rãi mười hai năm ca ông (và nhng oan khut, bun đau ) khép li đây ri. Ngày mai ông dn Dim Thương v C Cháy, ngay trên chuyến tàu đu. Chc v ông ra ca che tay khum khum trên trán, hi ai vy cà, ông s nói con Ci ch ai, bà s mng hết ln, phi còn tr th nào bà cũng nhy cà tưng. Ông s đưa nó đi dài xóm, khoe “Con Ci tui v đây nè, bà con coi, nó ln quá chng hen”, v mt không giu được h hê (vy mà my người nói tui giết nó).

Nghĩ đến đó, nước mt ông tuôn dài. Dim Thương cười, đng dy khoan khoái phi tay, nói “Không ng mình din quá hay”, ri nó khom người, nhìn sâu vô đôi mt ràn ra ca ông già, mt tnh bơ ba khía, ma mai, “tui gin đó, ông làm ba kiu gì mà không nh mt con gái mình ?”.

Và cơn mơ hết. Dim Thương đi gom tin thng đ, đám tiếp viên léo nhéo nhn ông già sao mà d tin, làm h mt my chc ngàn. Dim Thương lnh lo cười, cái mt nó tnh hết biết, kiếm tin d t mà chng gn lên chút đc ý nào. Ông Năm b bàng ngi đó, b bàng lau nước mt, cười héo queo héo qut, “Con nh gin có duyên hết hn” mà trên khuôn mt vn còn đy nhng thương yêu. Thng Thàn a lòng nhìn ông Năm già đi khng khiếp nó gin mun bóp c nhn nước Dim Thương cho ri, khi con nh nhơn nhơn tr qua, giơ nm tin, r đi ăn h tiếu.

Trò din kết thúc, ông già nm rũ, đúng hai ngày li nhn tìm con Ci li thc thm ngã ba Sương. Con Dim Thương bc lm, nó gp Thàn là đá ghế quăng ly, nó nói “ng đng mc công tìm, con Ci chc chết ngc ri. Sao tui thù con nh đó quá tri, có nhà mà b, có cha có m mà không thèm... Cái th người đó, cho nó chết b chết bi cũng đáng”. Ri nó nghn ngào, “Còn tui, người ta đã quăng đây mười tám năm, tui ch hoài mà có ai tìm đâu...” Thàn mi hay đi con nh cũng bun, hai đa ngi sát li gn nhau, th dài nghe c vành tai tê tái.

Ti đó, Thàn nm gác tay lên trán, nói “Mai mt con dn nh Dim Thương v ly ông già con à, tía Năm. Tính thương chơi thôi nhưng bây gi thành thit ri”. Ông Năm phn khi, vy h, vy à, phi làm đám cưới t tế cho con nh đ ti, đ tao làm ba nó, đi din cho đàng gái làm sui chơi.

Lng khng ri mùa nng quay tr li, người ta dn sch c mt b sy, bông đang vào mùa bc ngã ba Sương, ct thêm chng chc quán nhu ôm na. Cánh phòng chng t nn xã hi bt đu đ ý cái chòm lu bu này. Phía báo đài cũng dòm ngó. Mt ba, h p vào, quay phim, chp hình búa la xua. Đám tiếp viên che mt, ôm đu, ch có Dim Thương là đim nhiên trơ mt ngó.

Phóng s phát lên ti vi, cái nhìn đó như du hi nao lòng, tôi đây nè mà ba má đâu ? Có nhn ra tôi không ? Có nghe đau lòng ? Thng Thàn thy cnh người yêu tnh bơ ngi trên đùi ông khách, bun quá, b đi ung rượu. Sáng sau, ông Năm dúi vô tay Thàn ít tin biu “đưa con nh v nhà”. Thng Thàn nói :

- Con không đành đ tía li mt mình.

- Vy bây n nhìn con nh sng vy hoài sao ?

Mt sm, hai đa dt nhau đi, ông già nhìn theo cho đến khi bóng chúng chìm gia mt mù. Lòng ông đã chun b ri mt cái vy tay, tin hai đa ra khi nhng con đường sương gió. Nhưng m chiu, đám tr tr li, mt con Dim Thương vn thn nhiên nhưng thng Thàn bun tê tái. C nhà Thàn hết hn vía dn li ngó nhau, nhn ra đa con gái ny lên ti vi hôm trước, coi b làm ngh hng được đàng hoàng, coi b thng Thàn b nh này d d. Dim Thương ch cười, gt đu chào ri bước xung bến đón tàu ra th xã.

Li v ngã ba Sương, ch ca nhng người không còn đường tr li nhà. Dim Thương nói tui mc cười quá ông Năm à, tui lên ti vi đ cha m nhìn mà h không biết tui là ai, còn người dưng liếc ngang là nh lin.

Ông già Năm Nh lng người đi, t hi, bây gi ông lên ti vi, con Ci có nhn ra mình không. Người đã dt Ci đi hái xoài chín trong vườn hoang, đã cht chui làm bè dy cho nó li, th trâu, chơi diu… Đã cõng nó đi tt my vt đng đến ch ông bác s già, mi khi nó nhc đu, s mũi. Cây kp nh, m dây thun khoanh, my cc ko da vung vinh trong túi áo mi khi ông đi ch v... Tt c nhng th đó, ông nh mn mt thì nh Ci chc chưa quên. Ông già mun lên ti vi đ nhn đa tr b nhà rng, v đi con ơi, đôi trâu có xá gì…

Đăng tin trên truyn hình đt đ, mà ln nào li phòng quãng cáo ông cũng phi đôi co, đòi phi đc theo ý mình, trong đó có đon, “con không v ba nh đã đành, má con còn gin ba, không nhìn mt”. Người ta cười, trên đài ch có phi ch tri đâu mà mun nói gì cũng được. Ông gin, quày qu v nhà, nghĩ cách t mình lên ti vi. Có ln, ông đu xe ko đu ch, thy người ta làm phim v ln chiếm lòng l đường, người ht thúng mng cá rau b chy, ông sướng rơn lăng xăng chy tt ch này ló mt đng kia, mp máy câu “Ci ơi...” (mà vô phim người ta đã xóa mt tiếng còn đâu). Ch mong được thy mình trên ti vi, mt khuôn mt teo héo xm đen dưới nhng si tóc ngã màu trng xóa, mt thân hình gy guc, lưng đã chm còng.. “Mình thèm lên ti vi mun chết gic mà không được, còn my ông cán b ngi chình ình trong đó hoài, thy mc ngán, ông già Năm Nh than th vi thng Thàn, nói sao tao mun làm bí thơ tnh quá”. Thàn kêu, tri ơi, chi vy tía. Ông cười, lên ti vi ch chi, lúc đó tao đường hoàng nói chuyn vi con Ci, tao nói t t, nhc chuyn xưa cho nó nghe. Thng Thàn cũng cười, tưởng tía làm ln đ lo cho dân, ai dè cũng bo bo cho mình.

H ngi đt mưa dưới mt hàng ba trường tiu hc. Nước đ trng tri. Mùa còn ướt lnh dài dài. Thng Thàn lo nhà mưa dt ướt đu giường, v không có gi đ nm, không mn đ đp. Dim Thương biết có chy qua không hay là bn khách, bn cười ct (mà lòng não n) biu ung vi em chút na đi anh. Thàn chép ming, bun quá tía ơi. Mê văn ngh văn gng nên chng này tui đu ri mà nghèo quá chng, đến ni không lo được cho nh Thương. Ông già Năm Nh thy thng Thàn xung nước mt. ti nay, ông cũng thy mình hoang mang bun bã rã ri, như sp đến cui đường ri, mà không biết chc có nhà mình phía đó. Ông th dài h, chng tay liêu xiêu đng lên, bo, mưa chc còn dài, thôi dm mình v, nh.

Đêm đó, thng Thàn ôm ông già Năm ng, nó kêu lên, tía m d dn thit, xương tía cn con đau quá chng. Ông già cười, , chê mai mt không có mà ôm nghen con. Thng Thàn hi ông nói vy là có ý gì, ông hi ngược li, ch b my tính cưới v ri mà còn chun qua ng vi tao? Thàn cười, hen. Mc cười, ông còn rù rì tính chuyn nu mâm cơm cúng tri đt đ xáp nhp nh Dim Thương v nhà bên này, sm cái t thuc lá nh đ cho nó buôn bán vt thì thng Thàn đã ngáy o o. Na đêm, Thàn git mình tnh gic, không thy ông già, nó ngt ng ngi dy, trên bng rt xung mt gói tin. Xe ko kéo vn còn nguyên, Thàn kéo ca bước ra ngoài. Ngã ba Sương đã tt đèn, nhng con đường hun hút mù mt dưới mưa, như không cn biết đến t đâu, ch biết gp đây, phút này. Thng Thàn làu bàu, hng biết ông già chng này mà đi đâu vy cà.

Ông Năm đi ăn trm ch đâu. Ông li b gn năm cây s trong mưa st sùi vô trong xóm, ghé ch lò m, dt đôi trâu đem đi. Ông làm gn gàng như vi đôi trâu nhà. Sáng ra ông tr li, ghé đúng ngôi nhà có hàng so đũa cp mé l, ông thy mt đám người đang tao tác đng ngi, ông hi, mua trâu hôn, tui kt tin đem bán đây nè. Ch nhà chy ra la lên, tri ơi, bt ng li, ng ăn trm ca tôi. Ông Năm gi đò hết hn, nhưng trong bng thy trúng ý, bo, t t, tui có chy đâu mà s. Người ta đưa ông lên p, p gii lên xã, ông luôn ming nhc, my chú nh kêu đài truyn hình xung nghen, phi quay tui đ dân người ta cnh giác. May, đài tnh xung tht, phóng viên mt t báo cũng chy theo, dc đường hăm h rút sn tít “Đo tc đãng trí” (thì ai cũng tưởng vy). Cái cách đi nhy x vào li lm ca người khác thit là tưng bng. H phng vn ông ch lò m, phng vn trưởng công an xã, cui cùng, ông Năm xin được nói đôi li, còn dn, my chú làm ơn đng ct b tiếng tui, rng “Ci ơi, ba là Năm Nh nè, nhà mình C Cháy đó, nh không? V nhà đi con, ti má con vò võ có mt mình. Con là trng, ch đôi trâu c nhm nhò gì… V nghen con, ơi Ci…”.

Nghe đâu, hôm đó, nhiu người rơi nước mt, vì vy mà v trm trâu không được lên ti vi, sng gia cái ro đt nhân hu này nhiu khi cũng hơi phin.

Nghe đâu, hôm đó đài truyền hình có đưa tin nhưng chỉ thấy ông già nhép miệng một cách tuyệt vọng. Như đã nói, nhà đài người ta chớ có phải chợ trời đâu, mà có thể thoải mái gọi, “Cải ơi !”

Không có nhận xét nào: